Một
thời gian sau, vết thương trên trán của Lâm Nặc đã có thể cắt chỉ.
Bởi lẽ
trước kia chưa có kinh nghiệm trong việc này, trước khi bác sĩ bắt tay vào thực
hiện, cô hơi sợ, cứ hỏi: “Có đau không ạ?”, dáng vẻ đến tội nghiệp hệt như đứa
trẻ nhỏ.
Vị bác
sĩ trẻ tuổi bị cô hỏi đến phát mệt, mất kiên nhẫn, tháo khẩu trang trừng mắt
nhìn cô, thao tác càng nhanh hơn.
Thật
ra, cũng chẳng đau đớn gì nhiều, cô chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đã làm xong,
chỉ còn lại một vết sẹo không dài không ngắn nằm trên góc trán, miệng vết
thương màu hồng nhạt.
Hứa
Diệu Thanh tặng cô lọ kem dưỡng da chống sẹo, dặn: “Sáng tối một lần, kiên trì
sử dụng”.
Lâm Nặc
cười khúc khích đón lấy, lại lấy tay vuốt lại mái, ngắm nhìn mình trong gương
một hồi, nói: “Năm nay mốt tóc bob à? Nhất định hôm nào mình cũng đi cắt, che
vết sẹo đi là chẳng nhìn thấy gì nữa”.
Vài
ngày sau, cô thực sự đã đi cắt tóc.
Thật ra
chỉ là phấn khích nhất thời, nhân lúc nghỉ trưa cô đón xe đến tiệm cắt tóc
thường xuyên lui tới. Ngồi trong xe, cô nhìn bác tài thuần thục gạt cần số vừa
cười vừa nói vui vẻ, lúc này, cô mới cảm nhận sâu sắc rằng có lẽ bố tặng cho
mình chiếc xe quả là “phí của trời”. Giờ phút này, chiếc xe của Mỹ nổi tiếng an
toàn đó đang nằm trong gara, ngây thơ chịu đựng sự “cải tạo” lớn lao.
Cửa
tiệm rất đông khách, tầng một có vài vị khách nữ ngồi uốn tóc từ lâu, hàng ghế
mát xa cũng có vài người đang nằm. Giữa tiệm là cầu thang pha lê xoắn ốc uốn
lượn, ban ngày vẫn ánh lên những tia sáng xanh nhàn nhạt. Lâm Nặc bước lên lầu
tìm người thợ cắt tóc quen, vừa lên đến tầng hai cô không khỏi giật mình.
Lúc này
vị khách ngồi sát ngay cầu thang lướt nhìn sang từ gương, ánh mắt hai người gặp
nhau, Lâm Nặc khẽ ngần ngừ, đối phương đã quay đầu lại.
Dường
như muốn xác nhận, vì vậy không màng đền chuyện trên tóc vẫn còn bọt xà phòng,
nhìn gương mặt trẻ tuổi trong giây lát, bà do dự hỏi: “Cháu là… Lâm Nặc?”.
Thật ra
Lâm Nặc cảm thấy đối phương quen quen, lúc này nghe thấy bà gọi tên mình, trí
nhớ như thực sự phục hồi từng chút nhưng vẫn chẳng thể tin được hoặc có lẽ
chẳng dám tin, bởi lẽ gương mặt xa lạ thực sự khác trong quá khứ.
Nhưng
rồi cô vẫn mỉm cười đáp: “Vâng ạ, cô Từ, lâu rồi không gặp cô”.
Thật sự
quá lâu rồi.
Lần đó
trong bệnh viện, gian phòng bệnh nhỏ hẹp tồi tàn, kệ tủ đầu giường tróc sơn
loang lổ còn cả khuôn mặt trung niên đầy vẻ già nua khắc khổ đó.
Bởi lẽ
thời gian đã quá lâu, cũng bởi chỉ gặp nhau một lần, Lâm Nặc gần như đã quên
mất.
Nhân
viên phụ trách việc tiếp khách tay bưng cốc nước đon đả bước đến nhưng cô vẫn
đang chìm trong sự kinh ngạc, thực sự chẳng ngờ rằng cô lại gặp mẹ Từ Chỉ An
tại nơi này.
Hình
ảnh người phụ nự trước mặt chẳng khác biệt gì nhiều trong ký ức của cô, trải
qua khoảng thời gian hơn hai năm, những nếp nhăn trên gương mặt đã giảm đi hơn
một nửa.
Cuối
cùng, bà Từ gật đầu với cô, khẽ mỉm cười, lúc này cô mới phát hiện ra chí ít
vẫn còn có thứ chưa thay đổi.
Nụ cười
ấy, vẫn hiền hậu, thân thiện, mang vẻ khiêm ngường lẫn sự xét nét, chỉ có điều
quá lộ liễu, hệt như tại gian phòng bệnh năm xưa, cô từng nhận ánh nhìn thiện
cảm có phần hiếu kỳ của họ.
Kể từ
sau lần đó, cô không gặp lại bố mẹ Từ Chỉ An nữa, thậm chí cô còn không biết bà
Từ xuất viện từ khi nào. Từ Chỉ An chưa bao giờ nhắc đến càng không dẫn cô về
nhà nah.
Vì thế
mà, hai người bốn mắt nhìn nhau chẳng nói lời nào. Lâm Nặc sợ nhất là bầu không
khí này, cô hỏi: “Cô đi một mình à?”.
Bà Từ
vội lắc đầu, “Một mình cô sao đến những nơi này chứ…”, bà chợt dừng lại, tựa
như có điều muốn nói mà chẳng tiện nói ra, đột nhiên im bặt.
Bầu
không khí hơi ngượng ngập, Lâm Nặc cảm thấy vị trí khoảng cách không thích hợp,
liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, cô nói với người thợ ngay cạnh: “Jimmy,
đang bận à? Vốn dĩ chị định đổi kiểu tóc nhưng có lẽ chẳng kịp nữa rồi, hay là
cuối tuần chị quay lại nhé!”, rồi cô quay sang nói với bà Từ: “Thưa cô, cháu
xin phép về công ty trước ạ”.
Bà Từ
thốt lên tiếng “Ấy”, thực sự chẳng làm sao quen việc thợ gội đầu vừa xoa vừa ấn
trên đỉnh đầu, muốn trò chuyện cùng Lâm Nặc thêm vài câu nhưng khổ nỗi chẳng
thể nhấc người lên được, liếc mắt thấy đối phương sắp rời đi, bà chau mày lại
nhất thời chẳng biết nên làm thế nào.
Lâm Nặc
gật đầu xoay người rời đi, lúc định xuống nhà cô nghe thấy sau lưng mình vang
lên giọng nói: “Chỉ An mới về đây thôi!”.
Cô thực
sự giật mình, cứ ngỡ mình nghe lầm, chỉ cảm thấy tiếng nổ ong ong trong não bộ,
cả tiếng nhạc phát ra trong tiệm cũng bị át đi.
Lát sau
lại nghe bà Từ nói: “Hay là cháu chờ một lát nhé, nó đến bây giờ đấy!”.
Cô hoài
nghi, bà Từ liệu có biết rõ lý do năm xưa hai người họ chia tay nhau không mà
giờ xem chừng như đang mong chờ cặp tình nhân cũ gặp mặt. Rốt cuộc trong lòng
bà đang ấp ủ tâm tư thế nào đây?
Chuyện
của mấy năm trước, chẳng thể làm rõ được ai đúng ai sai. Có lẽ, cả hai đều sai.
Giờ đây
hồi tưởng lại, xét cho cùng khi ấy cô vẫn còn trẻ, trẻ đến mức có phần ấu trĩ.
Vì vậy, mới tính toán thiệt hơn, mới chấp nhặt và nhỏ nhen đến vậy, cũng chính
vì thế mà cô hoàn toàn chẳng thể nào hiểu được những suy tính cùng sự lựa chọn
của Từ Chỉ An.
Dạo ấy,
giấc mơ của anh gần ngay trước mắt, chỉ trong tầm tay, sao lại có thể dễ dàng
từ bỏ chứ?
Sau
này, cô dần hiểu anh đã sang nước ngoài tu nghiệp, tiếp đó hàng loạt những thay
đổi, đột nhiên họ mất liên lạc, cuối cùng thực sự nếm trải mùi vị xa cách, xa
lạ.
Vậy mà
giờ đây, anh lại trở về.
Cô hơi
kinh ngạc, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh ấy… gần đây thế nào rồi ạ? Mọi chuyện vẫn
tốt đẹp chứ ạ?”. Trên mặt bà Từ nụ cười càng rõ hơn, như cực kỳ hài lòng trước
phản ứng của cô, rốt cuộc thì chuyện bà mong chờ vẫn còn hy vọng, vội gật gù:
“Cũng khá lắm, còn những chuyện khác, một lát nó đến đây, các cháu từ từ trò
chuyện với nhau nhé”.
Nhưng
Lâm Nặc chẳng hề có ý định chờ đợi, tuy không nỡ nhẫn tâm những rốt cuộc vẫn
tìm được lý do chính đáng, viện cớ rời đi.
Bỏ lại
bà Từ đang thất vọng sau lưng, cô liền bước xuống. Bởi lẽ sáng sớm cô mang giày
cao gót bảy phân, lại mải suy nghĩ, lúc bước xuống bậc thang cuối cùng bị trẹo
chân. Cả người chao đảo, cô đưa tay ra bám chặt lấy tay vịn cầu thang theo phản
xạ.
Ngước
mắt lên liền trông thấy một người đứng bên quầy tiếp tân trước cánh cửa kính
không xa, điều hòa đặt trong góc thổi thẳng vào người anh, vạt áo sơ mi khẽ lay
động, kéo theo chuỗi hồi ức, dường như rất xa xăm nhưng lại chẳng chút mơ hồ.
Cô chậm
rãi đứng dậy, mỉm cười, “Anh đến rồi à” xem chừng đã đứng đợi ở đây một thời
gian khá dài.
Thế
nhưng Từ Chỉ An nhìn cô, khủy tay chống bên mép quầy, lặng lẽ chẳng nói lời
nào, khuôn mặt không chút cảm xúc, cả chút niềm kinh ngạc của lần trùng phùng
cũng chẳng có, đôi mắt trong suốt tựa như ánh sao đêm.
Cô bất
chợt cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc, chẳng hiều vì sao cô chợt đến
ngày trong bệnh viện, Giang Doãn Chính cũng hệt như vậy, ánh mắt lặng lẽ sâu
thẳm khiến người khác chẳng thể nào đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
Cô gái
trẻ tuổi phụ trách thu ngân ngẩng đầu lên, chuyển tờ hóa đơn sang, Từ Chỉ An
tiện tay nhét vào trong túi áo, bước đến phía trước.
Dáng
người anh vốn cao, giờ thì trông anh hơi béo hơn hồi còn học đại học một chút,
cả người đứng thẳng, toát lên sự chín chắn cởi mở, chút vết tích cuối cùng của
tuổi thanh xuân trên gương mặt đều được gỡ bỏ trong sự vô thức.
Thực ra
anh đã trông thấy cô, vài phút trước, ngay khoảng giữa cầu thang, bóng dáng cô
vừa liếc nhìn anh đã nhận ra ngay.
Lúc
này, đừng ngay trước mặt cô, anh chỉ nói: “Phải đi à?”. Anh khẽ cúi đầu, hệt
như những lúc trò chuyện cùng cô trước đây.
Lâm Nặc
gật đầu, anh mỉm cười, hờ hững nói: “Vậy thì khi khác liên lạc”. Giống với lời
lẽ khách sáo xã giao, vừa dứt lời, ngừng trong giây lát, anh đi đến bên cô,
bước thẳng lên cầu thang xoắn ốc.
Lâm Nặc
không nhịn được, quay lại, trông thấy anh đi từng bước lên lầu hai, đầu không
ngoảnh lại.
Cô nhớ
đến dạo trước anh tu nghiệp nước ngoài trở về, họ gặp nhau tại tòa nhà tổng
công ty Tập đoàn Dung Giang, câu đầu tiên anh hỏi là: “Em và Giang Doãn Chính ở
bên nhau à?”. Anh hỏi một cách thẳng thừng, dường như chỉ mong chờ một đáp án,
những chuyện khác đều không quan trọng.
Cô
chẳng muốn giấu anh, nên gật đầu.
Khi ấy
anh không nói lời nào, quay người bỏ đi.
Chừng
một tháng sau, có cơ hội thuyên chuyển công tác. Công ty kiến trúc chi nhánh
ngoại tỉnh cần một vị trí trợ lý, nơi đó tuy “xa xôi cách trở” nhưng công việc
khá tốt, cạnh tranh vô cùng dữ dội, cuối cùng vẫn là Từ Chỉ An có được vị trí
ấy.
Khi
biết tin này, cô thực sự sửng sốt, chỉ vì cá tính nội tâm trầm lặng xưa nay của
anh, anh hiểu rõ lúc nào nên tiến nên lùi nhưng việc làm lần này lại khác hoàn
toàn với phong cách trước đây.
Cũng
chẳng rõ rốt cuộc bằng cách nào anh có thể vượt qua yêu cầu gắt gao về lý lịch,
thâm niên từ công ty thiết kế xây dựng để nhận được quyết định này.
Tuy
được cấp trên trọng dụng đã lâu, nhưng dựa vào lý lịch của anh lúc đó thì sự ưu
tiên này vốn dĩ chẳng thể nào có được.
Trước
đó khi Từ Chí An đi, gặp mặt anh, cô hỏi; “Vì sao phải làm vậy?”. Cô thực sự
hoài nghi, dù sao đi chăng nữa cũng cảm thấy anh đang tự mâu thuẫn với chính
mình.
Cuối
cùng anh cũng thừa nhận, ánh đèn trong tiệm cà phê chiếu sáng trên gương mặt
anh, dung hòa nụ cười châm biếm nơi khóe môi anh.
“Em đã
ở bên Giang Doãn Chính, anh chẳng còn gì thuyết phục bản thân ở lại đây, bảo
anh ở lại thành phố này trông thấy em và anh ta đi bên nhau, anh làm không
được. Thế nhưng, Dung Giang là niềm mơ ước của anh, là giấc mộng của cả bốn năm
đại học. Để được vào công ty anh đã từ bỏ biết bao công sức, hiện giờ có cơ hội
này, anh chẳng thể từ bỏ”. Ngưng một lát, anh thấp giọng bình tĩnh tiếp lời:
“Anh sẽ không vì một mối tình mà vất bỏ cơ hội này đâu”.
Vì thế,
khi cơ hội xuất hiện, anh chẳng ngần ngừ liền chụp ngay lấy, lên đường nhận
nhiệm vụ với dáng vẻ vô cùng tự nhiên khoáng đạt.
Hôm ấy,
Lâm Nặc thực sự bị kích động, lúc này cô mới biết hóa ra suy nghĩ của đàn ông
và phụ nữ khác biệt nhau nhiều đến vậy. Lòng cô vẫn còn nghi vấn quấn quanh,
vốn dĩ định về nhà nhưng rồi lại đi đến dưới tòa nhà công ty.
Hơn tám
giờ tối, cả tòa nhà chỉ còn vài tầng thưa thớt ánh đèn. Cô đón thang máy đi
thẳng vào phòng họp, bởi lẽ cô nhớ rằng Giang Doãn Chính sẽ có cuộc họp định
kỳ.
Nào ngờ
lên đến nơi thì trông thấy nhân viên vệ sinh đang thu dọn bàn ghế, cô vội vã
quay trở ra, giày cao gót phát ra âm thanh vang vọng trên hành lang càng rõ rệt
trong màn đêm yên tĩnh.
Cô bước
đi thật nhanh, lồng ngực như bị đè nén, hơi lo sợ, phòng Thư ký vắng vẻ không
bóng người, thế là cô đẩy cửa bước thẳng vào phòng Tổng giám đốc.
Cô rất
hiếm khi mất lịch sự thế này, thường ngày trong công ty cô luôn tuân thủ phép
tắc thế nhưng lần này thì cô bất chấp, cũng chẳng muốn để tâm quá nhiều, vội vã
chạy xộc vào phòng, cao giọng nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh”. Cô biết giọng
của mình không vui, bởi lẽ cô thấy sắc mặt Giang Doãn Chính hơi thay đổi.
Vậy mà
khoảnh khắc này, cô cũng sửng sốt, hoàn toàn chẳng ngờ rằng Giang Doãn Chính
đang có khách. Vị khách ngồi trên sofa trông thấy cô đột ngột xông vào, cảm
thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhận ra
sự thất thố của mình, cô chợt im bặt, hệt như đứa trẻ phạm lỗi, gò má nóng ran,
khẽ cúi đầu, vô cùng xấu hổ.
Vị
khách ấy vội vàng xin phép ra về, lúc này cô mới dám ngước mắt lên nhìn, Giang
Doãn Chính đứng trước mặt cô, hỏi: “Sao em đến đây?”.
Cô nhìn
biểu cảm của anh, dường như không vì hành động vừa rồi của cô mà cảm thấy không
vui, cô thở phào, nói: “Có chuyện muốn hỏi anh”.
“Chuyện
gì?”
“Vì sao
lại điều Từ Chỉ An đến làm việc ở Hàng Châu?”
Giang
Doãn Chính chau mày, cô cảm thấy bàn tay vốn đang nắm chặt lấy cô dần buông
lỏng ra, thật ra trong lòng đã rõ vấn đề này không tiện hỏi, nhưng lời đã thốt
ra cũng chẳng thể thu lại, cô dứt khoát nhìn thẳng anh.
Có lẽ
do cứng lý mạnh miệng nên chẳng chút e ngại.
Chiếc
đèn chùm pha lê óng ánh trên trần nhà, tia sáng ấm áp dừng lại trong mắt anh,
dường như tất cả ánh sáng đều bị đông cứng.
Sắc mặt
anh lạnh dần, khẽ nheo mắt nhìn cô, kiên nhẫn đáp: “Đây là quyết định của công
ty”.
Cô lắc
đầu, có chút khó tin, đành nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng: “Nhưng đối
thủ cạnh tranh nhiều như vậy, sao anh ấy đủ tư cách chứ?”.
“Thế
nào gọi là đủ tư cách?”, anh hỏi vặn lại: “Lâm Nặc, thật ra có phải em muốn hỏi
anh, điều anh ta đi công tác ngoại tỉnh là chú ý của cá nhân anh không?”.
Câu hỏi
thẳng thừng thế này, thậm chí nói ra cả suy đoán mơ hồ chôn sâu tận đáy lòng
mình, bất giác khiến cô nghẹn lời.
Anh
thực sự nổi giận, mím chặt môi quay mặt liếc nhìn cánh cửa kính, chẳng nói lời
nào, dường như có thể trông thấy lồng ngực anh khẽ nhấp nhô qua lớp áo sơ mi,
hệt như mang theo sự phẫn uất đè nén.
Cô
nghẹn lời, hồi sau trông thấy anh quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm, mặt không
biến sắc nói, “Còn nhớ lần trước cũng chính tại nơi đây, anh đã nói rồi, anh
tuyệt đối không dùng những thủ đoạn này để có được những thứ mà anh muốn. Lúc
đó đã là vậy huống hồ bây giờ”, anh ngừng lại nhìn cô với vô vàn tâm sự nói,
“Đứng ở góc độ của công ty mà nói, hiện giờ Từ Chỉ An là lựa chọn vô cùng thích
hợp, còn với anh ta mà nói, e rằng đây chính là quyết định tốt nhất. Anh ta là
nhân tài hiếm có, công ty không muốn dễ dàng đánh mất anh ta”.
Cô sững
sờ.
Mãi đến
lúc này cô mới biết Giang Doãn Chính còn hiểu Từ Chỉ An hơn cả cô, quen nhau
bốn năm trời lại chẳng thể bì với khoảng thời gian ngắn ngủi cộng sự cùng nhau.
Hai
người đều nhất trí lựa chọn con đường tốt nhất công tư phân minh.
Hóa ra,
từ trước đến nay thứ tình yêu quan trọng quý giá nhất, thứ tình cảm được hòa
quyện cùng lý tưởng cuộc sống ấy trong mắt hai người họ dường như tách bạch
hẳn, lại có thể phân biệt rạch ròi rõ ràng với sự nghiệp và tương lai.
Đường
ranh giới này quá rõ rệt, rõ đến mức khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi, thậm chí
cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Không
khí suốt đoạn đường về nhà tối đó trầm lắng, cuối cùng lúc xuống xe, Giang Doãn
Chính tựa bên cửa xe, nói: “Anh không muốn vì Từ Chỉ An mà khiến cả hai ta
không vui, anh mong rằng đây là lần cuối”.