Vì cuối
tuần trước tăng ca nên Lâm Nặc được thêm một ngày nghỉ bù ở nhà xem phim cùng
Hứa Diệu Thanh, hai người nằm ì trên sofa cả ngày, cơm trưa cũng đặt mua ở
ngoài. Hộp bánh pizza đặt trên bàn trà, Hứa Diệu Thanh mãn nguyện hài lòng nói:
“Thật là ước gì ngày nào cũng được như thế này?”.
Màn
hình chậm rãi hiện lên hàng chữ phụ đề cuối cùng, điện thoại Lâm Nặc đổ chuông,
hóa ra là điện thoại của gara xe thông báo cô đến lấy xe.
Hứa
Diệu Thanh nói: “Bây giờ á? Tăng ca à, hiệu suất cao thật đấy”.
Lâm Nặc
thay quần áo, màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ, cô hỏi: “Đi cùng tớ nhé?
Nhân tiện ra ngoài ăn cơm luôn”.
Đợi đến
khi hai người bước vào thang máy thì Hứa Diệu Thanh đột nhiên nhận được thông
báo của cơ quan, phải thay ca đột xuất. Cuối cùng, Lâm Nặc đành đón xe đến gara
một mình.
Chiếc
xe nằm đó, hoàn toàn chẳng thể nhận ra chút dấu vết va đập nào.
Cô cảm
ơn thợ sửa xe đang cầm khăn bông lau tay, anh ta nói, “Lần sau lái xe phải cẩn
thận nhé!”, rồi còn đưa chìa khóa cho cô, “Cô lái thử hai vòng quanh đây xem
còn chỗ nào cần chỉnh nữa không?”. Cô gật đầu, vừa mở cửa xe thì thấy có ánh
đèn lóe sáng từ xa.
Ánh đèn
xe sáng rực.
Hóa ra
bên đó còn đỗ một chiếc xe, vừa rồi khi đến đây cô chẳng để ý, lúc này mới
trông thấy rõ, chợt dừng hành động lại.
Thế nhưng,
người bước xuống xe ngay sau đó chỉ có Trợ lý Từ, anh chào bảo cô: “Đưa chìa
khóa cho tôi, để tôi chạy thử”.
Cô nắm
chặt lấy tay nắm cửa, hỏi, “Sao thế?”, ngẫm lại cảm thấy không phải cho lắm,
nên cô lại hỏi: “Trùng hợp thế, sao anh cũng đến đây?”.
Trợ lý
Từ không dám nói là mình cố ý đến đây đợi cô, hai lần trước lần nào cũng “buồn
bã ra về”, tuy rằng Giang Doãn Chính không thể hiện ra mặt nhưng tâm trạng anh
không vui chính là sự thật không thể chối cãi gì được, gương mặt sa sầm, dáng
vẻ đầy tâm sự khiến bầu không khí xung quanh đều ngưng đọng lại.
Lâm Nặc
chẳng đợi anh đáp, tự động mở cửa xe ngồi vào trong, cửa kính xe hạ xuống, cô
xua tay: “Anh về đi”. Trong lòng đã sáng tỏ nên càng cảm thấy bất lực cùng bối
rối, thực sự cô không hiểu Giang Doãn Chính muốn làm gì.
Trợ lý
Từ như đã lường trước, thở dài rút điện thoại ra, ấn hai phím rồi chuyển sang
cho cô, nói: “Đừng làm khó tôi vậy chứ, cô tự nói với anh ấy đi!”.
Nhạc
chờ kéo dài hồi lâu, đến nỗi Lâm Nặc tưởng rằng điện thoại chẳng cách gì gọi
được, rốt cuộc cô nghe thấy giọng trầm thấp vọng lại từ đầu dây bên kia: “A
lô”.
Giọng
rất rõ ràng, âm tiết cuối ngâm nga bên tai hồi lâu. Cô ngừng lại một lát rồi
mới nói: “Là em”.
Bên kia
chẳng nói lời nào, dường như chẳng ngờ rằng lại là cô, ống nghe vang lên hơi
thở nặng nề.
Cô lại
nói: “Chuyện xe cộ cám ơn anh đã giúp, nhưng giờ thì hãy để trợ lý Từ về đi!”.
Sân sau
gara xe rộng rãi bằng phẳng, bốn góc mỗi góc là một trụ đèn, có lẽ cũng cũ rồi,
một chiếc trụ đèn đã hỏng, tranh tối tranh sáng chớp lóe không ngừng, bên chiếc
đèn có vài chú thiêu thân và muỗi vây quanh trong đêm hè.
Trong
chốc lát, điện thoại chẳng còn chút âm thanh nào, Lâm Nặc thẫn thờ nhìn chăm
chăm nơi ấy.
Những
sinh mệnh bé nhỏ lao vào lửa, chỉ vì chút ánh sáng cùng sự ấm áp không thực tế,
rốt cuộc là ngốc nghếch hay là dũng cảm đây? Hoặc có lẽ, sự hấp dẫn đó quá lớn
khiến chúng chẳng thể nào cự tuyệt.
Hồi
sau, cô cụp mắt xuống, nói: “Sau này anh đừng lo cho em nữa, được không? Hãy để
chúng ta giống như hai năm về trước, được không?”.
Cô cứ
ngỡ mình nói vậy anh sẽ nổi giận nhưng không phải, Giang Doãn Chính chỉ nói:
“Đưa điện thoại cho tiểu Từ”.
Cô
chuyển lại điện thoại, khởi động xe, đạp chân ga phóng vút ra sân sau bãi đỗ
xe.
Thợ sửa
xe chỉnh bộ truyền động rất tốt, cả đoạn đường xe chạy rất êm, dường như còn dễ
đi hơn lúc mới mua nữa. Đảo hai vòng quanh khu vực lân cận, giao thông khá ổn,
ba, bốn phút sau cô liền cho xe quay về.
Đêm mùa
hạ, đèn trước hắt ra hai chùm sáng rực, gần như có thể trông thấy những hạt bụi
li ti trôi nổi trong ánh sáng.
Cô nhìn
trân trân giữa sân gara, nheo mắt lại, cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nới lỏng chân ga
đạp phanh, phanh xe theo tiềm thức. Chiếc xe đột ngột dừng lại, cuốn theo những
hạt bụi nhỏ li ti.
Cô tháo
dây an toàn, hai ba người chạy lại, một người trong số đó mở cửa xe, ngón tay
thon dài nắm chặt lấy cánh tay cô, lòng bàn tay mát lạnh khẽ dùng sức kéo cô ra
ngoài.
Giang
Doãn Chính kéo cô đi chẳng nói một lời, mãi đến khi đẩy cô vào trong xe mình
anh mới nói: “Xe của em một lát để tiểu Từ lái xe về, đậu ngay dưới nhà em, giờ
thì anh muốn nói chuyện với em”.
Lâm Nặc
chẳng ngờ anh lại đến đây, vẫn đang sững sờ chưa nghĩ đến phản kháng, động tác
của anh lại cực kỳ nhanh, cài số đạp chân ga lao vút đi, chiếc xe của cô lui dần
thành chấm đỏ nhỏ trong gương chiếu hậu.
Xe chạy
một mạch, phong cảnh hai bên đường lướt rất nhanh.
Giang
Doãn Chính lái chiếc xe thể thao, khung xe cực thấp, tốc độ nhanh, dường như
dán chặt vào mặt đất lướt đi như bay. Lâm Nặc chưa bao giờ nhìn thấy chiếc xe
này, không quen lắm với tốc độ xe, cảm thấy sợ hãi, nắm chặt dây an toàn.
Xe đỗ
lại bên bờ sông, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Giang Doãn Chính hạ mui xe,
làn gió nhẹ về đêm ập đến mang theo hơi nước vô cùng mát mẻ.
Bên kia
bờ sông là ánh đèn rực rỡ huy hoàng, thi thoảng vài chiếc ca nô chậm rãi lướt
trên sông, tiếng còi ngân vang kéo dài, vang vọng hồi lâu trên mặt nước.
Quang
cảnh về đêm tĩnh lặng tuyệt vời, Lâm Nặc tạm thời quên đi ý định ban đầu, không
kiềm được ngước lên ngắm nhìn sao trên bầu trời.
Thường
ngày cao ốc mọc san sát nhau trong trung tâm thành phố, đến cả bầu trời cũng
xám xịt, hiếm khi có cảnh tượng như hôm nay. Trên đỉnh đầu là màn đêm thăm
thẳm, chạm trổ hàng ngàn vì sao tỏa sáng rực rỡ đến diệu kỳ.
Cô muốn
tìm dải ngân hà, bởi lẽ lúc nhỏ cô vẫn thường nghe nói đến nhưng bản thân chưa
lần nào thực sự trông thấy. Thế nhưng sao đêm nay quá nhiều, nhiều đến mức cả
bầu trời là một dải ngân hà rộng lớn, mênh mông vờ bờ bến.
Đến khi
hơi mỏi cổ, cô mới cúi đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt Giang Doãn Chính. Nhờ
vào ánh đèn đường, cô có thể trông thấy những vằn máu li ti dưới đáy mắt anh,
cô sực nhớ đến tiếng thở nặng nề trong điện thoại trước đó, liền hỏi: “Anh đã
uống rượu à?”.
Anh
đáp: “Ừ, vừa rồi có tiệc xã giao”.
“Vậy
sao còn lái xe nữa? Mà còn lái nhanh như vậy!”
Anh cảm
thấy buồn cười, khẽ nhếch môi: “Cái này anh phải hỏi em mới đúng. Xe của em là
ai mua tặng mà chẳng chịu tập luyện thuần thục rồi hẵng ra đường. Nghe nói là
vì tránh người đi đường mà bị tông vào đuôi xe hả? Lái xe sao lại không tập
trung vậy? Anh thấy sau này em đi taxi sẽ an toàn hơn”.
Giọng
nói anh càng trở nên trầm thấp, mùi rượu thoang thoảng, phảng phất toát ra từ
lồng ngực anh, nhàn nhạt xao động lòng người. Ngực Lâm Nặc thắt lại, lúc xảy ra
tai nạn tinh thần cô bị phân tán chỉ vì trong mắt cô tràn ngập bóng hình anh.
Cô cười
gượng, quay đi không nhìn anh, chỉ nói: “Sau này em sẽ chú ý, chẳng thể vì mắc
ngẹn mà bỏ cơm, nếu như không tập luyện thì e rằng cả đời sẽ không bao giờ biết
lái xe”, ngưng một lát, giọng cô dịu lại, trong đôi mắt đen láy như ánh lên tia
sáng mờ mờ; “Giống như em và anh vậy, lúc đầu anh chiều chuộng em, em cứ ngỡ
rằng mình sẽ chẳng thể nào rời xa anh được nhưng rồi thì sao nào? Sự thật chứng
minh rằng không có anh em vẫn sống được. Ban đầu, khoảng thời gian em rời xa
anh tuy em rất buồn nhưng mọi thứ rồi cũng trở nên tốt đẹp. Lúc đầu anh nói
chia tay thì đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, giờ thì em phát hiện ra quyết định
của anh hoàn toàn đúng. Dường như tất cả những quyết định của anh đều đúng cả.
Khoảng thời gian hơn hai năm không gặp, không liên lạc thực sự khiến chúng ta
dần quen với cuộc sống mới, có thể…”. Cô nghiêng đầu, ngẫm nghĩ những lời nói
tiếp theo nên ngừng lại.
Thật ra
chỉ vài giây sau đó hoặc có lẽ trong tích tắc, cô nghe thấy anh nói trước khi
cô mở miệng: “Quay về bên anh nhé”. Giọng trầm thấp dường nhe bị gió thổi tan
ra.
Cô sửng
sốt, quay sang thấy anh khẽ mím chặt môi, đường nét hiện lên rõ rệt, còn cả đôi
mắt sâu đen long lanh chẳng hề gợn sóng ấy lại đang ánh lên bóng dáng nhỏ nhắn
của cô.
Vừa rồi
anh đang nói gì vậy? Cô ra sức suy nghĩ, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải đó
chỉ là ảo giác. Sao có thể thế chứ? Giang Doãn Chính làm sao có thể thốt ra
những lời này chứ? Anh xưa nay luôn kiên định, quyết đoán, chưa bao giờ chịu
quay đầu lại.
Vì thế
mà, nhất định là ảo giác của cô… có lẽ mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ của
mình nên mới xuất hiện ảo giác này.
Cô thầm
cười, vờ như chẳng có gì quay đi ngắm nhìn bóng nước long lanh trên mặt sông.
Trong tích tắc, cằm bị nắm chặt lấy, anh buộc cô phải nhìn thẳng anh. Khoảnh
khắc này, cô trông thấy đáy mắt anh lóe lên sự giận dữ cùng bối rối.
“Rốt
cuộc em có nghe thấy anh nói không vậy?”, Giang Doãn Chính khẽ nghiến răng,
ngắm nhìn gương mặt vô tội, gần như chỉ muốn bóp chết cô.
Lúc này
cô ngẩn người ra.
Hóa ra,
không phải ảo giác.
Cô lắc
đầu, rồi như bừng tỉnh, cắn chặt môi gật đầu.
Ngón
tay bóp chặt cằm cô khẽ nới lỏng.
“Nghe
thấy rồi”, cô dừng lại, “Nhưng mà, thôi đi”.
Anh cau
mày: “Em nói cái gì?”
Cô mỉm
cười. Rõ ràng lời lẽ thốt ra sắc nhọn tựa mũi dao đang cứa vào trái tim cô
nhưng cô vẫn mỉm cười nói: “Em không muốn quay về bên anh”.
Anh
bỗng dùng sức, cằm nhói đau, cô cảm thấy sắp không chống cực nổi, cảm giác đau
xót khó chịu trong mắt. Cuối cùng nước mắt tuôn trào, hơi nước mỏng manh che
phủ tầm mắt, đến cả gương mặt của anh cũng trở nên mờ ảo.
Trong
làn nước mắt mờ mờ, cả hai đều im lặng nhưng cô bắt đầu ân hận. Nỗi ân hận ban
đầu tựa như sợi chỉ phất phơ quấn lấy lý trí rồi dần tuôn trào mãnh liệt chẳng
cách gì ngăn được, cô bỗng muốn chụp lấy, cứu vãn chút gì đó. Thế là không kiềm
chế được, cô hỏi: “Nếu như em đồng ý thì sao? Nếu em đồng ý thì anh cho em cái
gì nào?”.
“Tất cả
những gì em muốn”, anh ngừng lại, đôi mắt đen như mực khẽ lóe sáng, con tim cô
dần nặng trĩu thay anh nói tiếp: “Trừ chuyện hôn nhân ra, đúng không?”.
Dường
như niềm hy vọng vừa nhen lên bỗng bị dập tắt, đến nhanh mất đi càng nhanh hơn,
cả thế giới trống rỗng chỉ còn lại sự tỉnh táo.
Cô nhìn
anh qua làn nước mắt, cảm thấy anh tàn nhẫn quá, đột nhiên chẳng muốn vờ như
mình chín chắn trưởng thành, chỉ muốn bản thân bồng bột cao ngạo một lần. Cô
gạt tay anh ra, rõ ràng là vô cùng giận dữ nhưng vẫn cười gượng nói: “Chính là
nói anh muốn em làm người tình của anh ư?”.
Giang
Doãn Chính nhíu mày, thực sự không thích cô ví bản thân như vậy.
Cô
nhướn mắt, đắc ý nói tiếp:”Xem ra anh thực sự yêu em rồi ư? Nói thật, em thực
sự không ngờ có ngày hôm nay, anh yêu cầu một người đã trở thành quá khứ quay về
bên anh. Tình yêu là vậy đấy, ai cúi đầu trước thì kẻ đó thua cuộc, chí ít hiện
giờ có thể chứng minh rằng, so ra thì có vẻ như anh cần em hơn thì phải. Thế
nhưng em có điều kiện, nếu anh không chịu vì em mà thay đổi quan điệm, vậy thì
em sẽ mãi mãi không đồng ý”.
Cô nói
xong liền đẩy cửa xe xuống. Gió sông thổi mạnh, cô không kìm được khẽ rùng
mình, chẳng phải vì lạnh mà chính là vì ánh mắt của Giang Doãn Chính.
Ánh mắt
lạnh lùng, toát ra luồng hơi mát lạnh.
Cô hiểu
rõ lời lẽ của mình đã chọc giận anh thế nhưng anh bỗng cười nhẹ giống như tự
trào. Chiếc xe thể thao màu bạc khởi động, tiếng rít gào của động cơ vang lên,
chiếc xe lao vút đi.
Cuối
cùng Lâm Nặc bắt taxi về nhà, nhận lấy chìa khóa xe từ nhân viên quản lý căn
hộ. Hứa Diệu Thanh vẫn chưa về, căn phòng tối đen như mực, cô đi thẳng vào
phòng gọi cú điện thoại.
Hứa Tư
Tư đã “thành tài về nước”, cuối cùng cô đã tìm được người để trút bầu tâm sự,
cô kể ngọn ngành cho cô ấy nghe.
Hứa Tư
Tư nghe xong, kinh ngạc hỏi: “Giang Doãn Chính phản ứng thế nào?”.
Cô mỉm
cười, “Nổi giận chứ sao!”, nhớ đến nụ cười tự trào của anh lúc sắp rời đi, lòng
khẽ nhói đau.
Hứa Tư
Tư nói: “Cũng phải. Cậu đối xử với anh ấy như vậy, e là chuyện xưa nay chưa
từng có. Nhưng phàm là những người kiêu ngạo ai cũng chẳng thể chịu được”.
Ngưng lại trong giây lát cô hỏi tiếp: “Hiện giờ cậu cảm thấy thế nào?”.
“Rất
tốt”, cô gần như không nghĩ ngợi gì liền nói. “... Tư Tư, e rằng hiện giờ tớ
hơi hối hận. Khi nãy tớ đứng bên bờ sông đợi một lúc, rõ ràng biết rằng anh ấy chẳng
quay lại ấy vậy mà tớ vẫn cứ chờ. Cậu nói xem, tớ làm vậy có phải là đang tự
làm khổ mình không?”.
Đầu dây
bên kia vọng lại tiếng thở dài thườn thượt, lát sau mới hỏi tiếp: “Thế tiếp
theo cậu định thế nào?”.
“Chẳng
biết nữa”, cô lấy tay quấn lấy dây điện thoại, trong lòng thực sự cảm thấy khỏ
chịu. Rõ ràng là yêu nhưng lại chẳng dám tiếp cận, chỉ vì không nhìn thấy hi
vọng cùng đích đến. Có lẽ với người khác điều đó chẳng là gì nhưng với cô lại
khác. Cô là người luôn tin vào hôn nhân.
Cô vốn
không phải là người lý trí nhưng vẫn hiểu rằng nếu Giang Doãn Chính e sợ thì sẽ
chẳng đến tìm cô, mà cũng chính vì lẽ đó nên cô mới cô mới không ngừng suy
nghĩ, nếu như khi ấy cô nhận lời thì sao nào?
Thực ra
cô vẫn dao động.
Nếu như
vừa rồi anh lái xe quay trở lại thì kết cục sẽ ra sao ngay cả bản thân cô cũng
chẳng thể khẳng định được.
Trước
khi gác máy, đúng lúc ấy ngoài cửa vọng lại tiếng động, Lâm Nặc nói: “Chị họ
của cậu về rồi kìa”. Cô vừa dứt lời liền nghe thấy Hứa Diệu Thanh gọi: “Đi ăn
khuya không?”.
Cô tạm
biệt Hứa Tư Tư còn hẹn đến lúc đó sẽ ra sân bay đón, rồi bước ra khỏi phòng.
Hai
người đi ăn cháo, tiệm cháo niêu chính thống Triều Sơn, đắt khách đến mức tới
đây ăn phải ngồi chung bàn.
Lâm Nặc
nhìn quanh liền nghe thấy có người gọi, nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì
thấy một người đang giơ tay lên, nụ cười trên gương mặt đầy tự nhiên.
Cô kinh
ngạc liền cùng Hứa Diệu Thanh bước sang.
Trì
Nhuệ đích thân đứng dậy kéo ghế cho bọn cô, cười nói: “Gần đây cậu bận gì thế?
Chẳng ngờ rằng cậu cũng cùng bạn học ra ngoài tụ tập”.
Hứa
Diệu Thanh thích nhất món cháo tôm, liền gọi một nồi cháo to, quay sang hỏi ý
kiến Lâm Nặc thấy biểu cảm của cô hơi là lạ.
“Chúng
ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”, Lâm Nặc hỏi cô gái ngồi cạnh Trì Nhuệ.
“Sư tỷ”,
chất giọng của đối phương giòn tan, hai má lộ ra hai núm đồng tiền rất sâu.
Lâm Nặc
liền nhớ ra ngay, năm ấy cô đến trường đại học Z để diễn thuyết và đã gặp cô em
này, chỉ là vì sau đó chuyện phỏng vấn nữ sinh này lại do bộ phận nhân sự của
Công ty xây dựng trực tiếp phụ trách nên cô không biết rốt cuộc cô ấy có được
làm việc tại Tập đoàn Dung Giang không.
“À!
Đúng rồi, hai người học cùng trường. Trùng hợp quá!”, giọng Trì Nhuệ đầy kinh
ngạc, mỉm cười giới thiệu, “Lâm Nặc, đây là Triệu Giai bạn gái tớ”.
Bạn
gái... Lâm Nặc nhìn Triệu Giai chăm chú, còn nhớ năm đó tại trường đại học Z
Lâm Nặc cô đã thấy cô ấy ngưỡng mộ Từ Chỉ An như thế nào.
Cô gái
nhỏ nhắn ấy rất ngưỡng mộ những người tài giỏi, cao quý, chẳng chút mảy may che
giấu lòng ái mộ của mình.
Nhưng
hiện giờ chỉ xét riêng về tính cách thì Trì Nhuệ và Từ Chỉ An lại là hai người
của hai thế giới khác nhau.
Nhìn
thấy hai người trước mặt mình thể hiện tình cảm ngọt ngào, thân thiết rất tự
nhiên, cô thầm thở dài, cười nói: “Cảm giác về tình yêu công sở rất vui đúng
không?”.
Trì
Nhuệ nói: “Bọn tớ kín tiếng lắm, tuy công ty không phản đối nhân viên yêu nhau
nhưng làm rùm beng lên cũng có ý nghĩa gì đâu? Vả lại thường ngày đi làm xa
nhau, cũng chỉ những lúc thế này mới hẹn hò cùng ăn uống chút gì thôi”.
Thế
nhưng Lâm Nặc lại nghĩ, chuyện này sao che giấu được chứ? Dẫu cho có thận trọng
đến đâu đi chăng nữa, rồi cũng có ngày sẽ lộ ra. Hệt như năm xưa cô cùng Từ Chỉ
An nắm tay nhau trước cửa nhà hàng đúng lúc đó bị Giang Doãn Chính trông thấy.
Vậy mà
sau này ở cạnh Giang Doãn Chính, cô cũng kiên quyết không công khai, sợ làm ảnh
hưởng không tốt nhưng anh lại chẳng để tâm. Trước mặt bao người đích thân lái
xe đưa rước, thái độ thể hiện rất rõ ràng khiến cô cảm thấy ngọt ngào.
Triệu
Giai tính tình cởi mở, Hứa Diệu Thanh cũng vậy, bốn người mau chóng trở nên
thân thiết.
Trong
lúc trò chuyện, Trì Nhuệ thuận miệng hỏi: “Cậu còn nhớ Đinh Tiểu Quân chứ?”.
“Đương
nhiên là nhớ”.
“Nghe
nói cậu ấy đã có bạn trai, sắp cưới rồi đấy”.
“Nghe
nói ư?”, Lâm Nặc lấy làm lạ nói, “Chẳng phải bọn cậu làm cùng phòng ư?”.
Trì
Nhuệ lắc đầu: “Thuyên chuyển đi lâu rồi. Sau khi cậu thôi việc không lâu cô ấy
cũng bị điều sang công ty con ở ngoại tỉnh rồi”.
Lâm Nặc
tỏ vẻ thờ ơ, hớp ngụm cháo nói: “Thế à, tớ chẳng biết gì cả”.
“Tất
nhiên rồi, bọn cậu xưa nay lúc nào chẳng đối đầu nhau”.
Cô
ngước lên không kìm được bật cười: “Nói bậy, sao cậu biết?”.
“Cơn
sóng ngầm mãnh liệt giữa những người phụ nữ quá rõ ràng. Chúng tớ đều biết cả
chẳng qua là không muốn nói ra mà thôi.”
Lúc này
Triệu Giai mới chen vào: “Cái chị Đinh Tiểu Quân ấy em mới chỉ gặp hai lần,
không ấn tượng gì lắm nhưng lại tạo cho người khác chẳng ra sao cả”. Cô bé tính
vẫn trẻ con, vì có thiện cảm với Lâm Nặc nên mới tỏ ra thiên vị. Trì Nhuệ nhéo
má cô bé, cười nói: “Tự mình mâu thuẫn! Đã không có ấn tượng gì thì sao còn cảm
giác chứ! Không được nói xấu người khác!’.
Cô ấy
rất phối hợp, dẩu môi gật đầu, dáng vẻ vô tội, mắt to tròn như búp bê, mọi
người đều bị cô làm cho cười phá lên, hồi sau Trì Nhuệ lại nói: “Nghe nói bạn
trai của cô ấy cũng là nhân viên công ty bọn mình đấy”.
Đây lại
là chuyện vô cùng kinh ngạc, Lâm Nặc không khỏi tò mò: “Ai? Tớ quen chứ?”.
“Chẳng
biết nữa. Chỉ mới nghe nói thôi, tớ cũng chưa gặp mặt. Lần trước có người nhắc
đến tên, tớ quên mất rồi.”
Ba
người phụ nữ đang ngồi chẳng hẹn đều tỏ ra tiếc nuối, mất hứng, rõ ràng là
thiếu mất điều kiện tiên quyết để tạo nên đề tài buôn chuyện.