Tiếng
còi xe phía sau vang lên liên hồi, Giang Doãn Chính nới lỏng tay ngước lên, đôi
mắt càng sâu đen lấp lánh.
Dòng xe
lại tiếp tục chuyển động, Lâm Nặc ngưng lại trong giây lát rồi đưa tay cởi dây
an toàn.
“Em làm
gì vậy?”, Giang Doãn Chính hỏi, tay trái nắm vô lăng, tay phải giữ cô lại.
Cô
chẳng nói gì, khe cúi đầu, hàng mi dày khẽ run lên, môi mím chặt, gồng mình.
Chiếc
xe dừng lại bên đường, đúng lúc đó, tiếng “tách” vang lên, dây thắt an toàn
được tháo bỏ, Lâm Nặc mở cửa bước ra ngoài.
Giang
Doãn Chính chẳng đuổi theo, chỉ nhìn theo dáng hình mảnh mai đang vội vã lướt đi
giữa màn đêm nhập nhoạng trong sự bối rối hoảng hốt.
Thật sự
cô vẫn là một đứa trẻ, bị anh ôm chặt mà chẳng hề có chút phản ứng lại cứ ngẩn
người để mặc cho anh ôm, cơ thể cô cứng lại khẽ run rẩy trong vòng tay anh.
Xuống
xe rời đi, tuy cô chẳng nhìn anh nhưng anh vẫn nhận ra bên khoé mắt cô long
lanh.
Cái gọi
là yêu mến và theo đuổi chỉ là lời nói ngoài miệng chẳng có hành động thực tế
nào cả nhưng lần này thì anh hiểu rằng mình đã làm cô thực sự sợ hãi.
Quả
nhiên tuần sau khi đi làm anh gặp cô trong công ty với dáng vẻ cúi đầu khép
nép, khẽ dừng bước kính cẩn cúi đầu nói, “Giang tổng”, hệt như những nhân viên
bình thường khác.
Anh
chau mày, thoáng chốc cô đã bước đi xa, mái tóc đen nhánh suôn dài được túm gọn
thành đuôi ngựa khẽ đung đưa theo từng bước chân.
Cô cố ý
làm ra vẻ xa lạ và lạnh lùng, tựa hồ như có bức tường vô hình ngăn cách hai
người.
Vài
ngày sau ông bà Lâm trở về, so với tinh thần bất an cùng khuôn mặt lo lắng của
cô con gái thì khuôn mặt hai người rạng ngời tựa như gió xuân, hệt như vừa
hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.
Quà đầy
một va li, bạn bè người thân ai cũng có. Bà Lâm sai Lâm Nặc mang đi tặng, không
quên khen ngợi con gái giữ gìn nhà cửa sạch sẽ trong mấy ngày qua.
Lâm Nặc
mỉm cười, bố mẹ đã về, mọi việc vẫn như trước, chẳng ai phát hiện sự khác
thường cũng chẳng ai biết cuộc sống tình cảm hiện giờ của cô rối tung như tơ
vò.
Nụ hôn
tối đó đem đến cho cô một khoảng lặng nhưng dường như cũng lưu lại một thứ gì
đó chẳng thể xoá bỏ được.
Hễ gặp
mặt Giang Doãn Chính là cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng không muốn tiếp xúc với
ánh mắt của anh. Tựa như lúc này đây, cô giúp thư ký sắp xếp tài liệu đặt trên
bàn họp, khi bước đến bên Giang Doãn Chính cô bỗng thấy hoảng loạn, bất giác
hất tay vào chai nước khoáng đặt trên bàn.
May mà
chai nước đã vặn chặt nắp, nước không bị đổ ra ngoài nhưng cũng khiến người bên
cạnh liếc mắt nhìn.
“Tôi
xin lỗi”, cô vội vàng nói, dù đang cụp mắt xuống nhưng cô vẫn cảm giác được ánh
mắt của Giang Doãn Chính.
Mãi đến
khi ra khỏi phòng họp, cô mới thở phào, thư ký Trương cũng bước ra quan tâm
hỏi: “Sao thế? Tâm hồn để đi đâu đấy?”.
Cô chau
mày suy nghĩ nói: “Tối qua em mơ thấy ác mộng”.
“Thảo
nào”, thư ký Trương tỏ vẻ thông cảm, vỗ vai “Đừng suy nghĩ nữa là được, em về
làm việc đi!”, nói rồi đẩy cửa đi vào trong.
Cô quay
lại nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy giọng nói mạnh mẽ,
kiên định quen thuộc.
Sau
buổi họp, Lâm Nặc bị gọi vào phòng Tổng giám đốc, thư ký Trương truyền đạt
thông tin cứ nghĩ vì sai sót không đáng kể vừa rồi. Cô thầm kinh ngạc không
biết sếp đã trở nên nghiêm khắc từ bao giờ, nhưng Lâm Nặc thì biết rốt cuộc là
vì sao.
Khi cô
bước vào phòng, Giang Doãn Chính đang gọi điện, khẽ nghiêng đầu, anh không nhìn
cô chỉ nhíu mày trả lời với người trong điện thoại.
Lâm Nặc
đứng bên cạnh hồi lâu, thấy anh thu lại ánh nhìn, dưới ánh đèn khuôn mặt thanh
tú lộ ra vẻ mệt mỏi chẳng hề giống với cung cách làm việc trước nay của anh.
Ngưng
một lát, cô hỏi: “Giang tổng, có chuyện gì không?”.
Giang
Doãn Chính lại chau mày, hỏi ngược lai: “Em nhất định phải xưng hô với anh như
thế ư?”.
Cô bỗng
nghẹn lời, cúi đầu, tâm trí bỗng thoáng hiện lên nụ hôn tối hôm đó, hơi ấm cùng
sức mạnh thiêu đốt trong hơi thở của anh, cô chẳng có chút phản kháng nào cả.
Lâm Nặc
cúi đầu chẳng nói lời nào, trong mắt Giang Doãn Chính đây giống như sự phản
kháng và giữ khoảng cách, lẽ dĩ nhiên cũng kèm theo chút bối rối cùng vẻ bất
đắc dĩ.
Anh
lặng lẽ co chặt bàn tay trên bàn, trầm mặc hồi lâu, giọng trầm thấp: “Ngồi
xuống rồi nói”.
Hiển
nhiên Lâm Nặc cũng cảm nhận được sự bất thường, ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ
thì thấy anh lãnh đạm cúi xuống, khuôn mặt còn trắng bệch hơn vừa nãy.
Do dự
một hồi, cô ngồi xuống chiếc sôfa rộng lớn, đưa mắt nhìn anh, tuy trong lòng
cảm thấy kỳ lạ nhưng môi vẫn mím chặt, chẳng nói lời nào.
Giang
Doãn Chính nhắm mắt lại, thở dài, rồi thấp giọng nói: “Nếu em cảm thấy ngại,
vậy thì anh xin lỗi em”.
Điều
này khiến cô rất bất ngờ, sững sờ trong giây lát, sau đó mới lí nhí đáp,
“Vâng”, rồi lại hỏi, “Anh tìm em chính là vì chuyện này ư?”.
Giang
Doãn Chính ngước lên nhìn cô với ánh mắt phức tạp, rồi gật đầu, chưa kịp nói gì
thêm thì di động của Lâm Nặc reo lên.
“Xin
lỗi anh”, cô vội nói, nghiêng người nhận điện thoại, là Từ Chỉ An, sớm không
gọi trễ không gọi, trùng hợp đến thế này.
Kỳ thực
từ sau hôm ở ký túc xá của anh, hai người ít liên lạc hẳn đi. Đôi lúc, rõ ràng
là cô rất nhớ anh nhưng vẫn không gọi điện. Hệt như những gì hôm đó đã nói, hai
người đều cần thời gian để suy nghĩ lại.
Có
một số thứ không cách gì vứt bỏ nhưng cũng có một số thứ ta chẳng thể thản
nhiên chấp nhận. Một tương lai như vậy, mâu thuẫn biết chừng nào.
Mấy
ngày nay, càng nghĩ cô càng cảm thấy con đường tình cảm trước mắt của hai người
gian nan đến chừng nào.
Thật ra,
mọi chuyện đã sớm sáng tỏ, người ngoài cuộc nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng khi đó
họ đang trong tháp ngà của chính mình, thiếu đi cơ hội và dũng cảm để đối diện
với sự thật.
Từ Chỉ
An chỉ nói ngắn gọn trong điện thoại là muốn cùng cô đi ăn cơm.
Cô suy nghĩ
rồi trả lời: “Vậy thì tối nay vậy! Năm giờ em tan sở”.
Từ Chỉ
An nói: “Chiểu nay anh rảnh, anh đón em”.
Rất
hiếm khi anh chủ động như vậy, Lâm Nặc mỉm cười: “Vâng, chiều gặp anh”.
Ngắt
điện thoại, cô đưa mắt xem thời gian, còn không tới hai tiếng đồng hồ nữa là cô
tan ca. Vừa quay lưng lại thì thấy Giang Doãn Chính đang tựa vào ghế ngắm nhìn
mình, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt điềm tĩnh mà sâu thẳm.
Cô chợt
thấy bối rối, cúi đầu, giọng trong trẻo: “Nếu không có việc gì khác, em...”.
“Ra ngoài
đi”, Giang Doãn Chính lạnh nhạt nói, lúc này anh mới chú ý đến đèn báo nhấp
nháy liên tục trên bàn, vươn tay bấm điện thoại nội bộ.
Thư ký
Trương nhỏ nhẹ: “Giang tổng, cô Diệp đã đến rồi”.
“Tôi
biết rồi”, anh đưa mắt nhìn xuống, tì tay vào bàn đứng dậy, động tác chậm rãi,
ngập ngừng một chút mới lấy chìa khoá xe, ngước lên thấy Lâm Nặc đang nhìn mình
chăm chăm, anh nhíu mày: “Sao vậy?”.
“Không
có gì”, Lâm Nặc vội quay lại, tâm tư cô vẫn đang lang thang trên gương mặt tái
xanh, càng khẳng định rằng, hôm nay Giang Doãn Chính không giống như ngày
thường.
Diệp Hi
Ương ngồi trên sôfa bên ngoài xem tạp chí, vừa nghe tiếng động liền đứng dậy,
trông thấy hai người, kẻ trước người sau cô bèn ngẩn người.
Đương
nhiên Lâm Nặc nhận ra ngay cô chính là người phụ nữ xinh đẹp gọi tên Giang Doãn
Chính đầy thân mật.
Hoá ra
cô ấy họ Diệp, cô thầm nghĩ rồi nở nụ cười tỏ ý chào hỏi.
Đối
phương gật đầu với cô rồi níu lấy cánh tay anh, gọi một tiếng “Doãn Chính”,
liền chau mày lại, giọng nói dịu dàng kèm theo sự quan tâm không hề che giấu:
“Sao sắc mặt anh lại khó coi thế kia? Lại đau dạ dày sao?”.
Tuy cô
ấy nói rất nhỏ nhưng Lâm Nặc lại nghe thấy rõ mồn một, trái tim cô thót lên,
không khỏi dừng bước ngoái đầu lại. Giang Doãn Chính đứng chết trân tại chỗ để
mặc cho Diệp Hi Ương níu kéo, đôi môi mỏng mím chặt lại như đang chịu đựng nỗi
đau đớn nào đó.
“Không
sao”, cô nghe thấy giọng Giang Doãn Chính hơi trầm khàn.
Hiển
nhiên là Diệp Hi Ương không tin, vẻ mặt dịu dàng, “Anh đã uống thuốc chưa?”,
rất mực ân cần quan tâm.
Lúc này
vài cô thư ký đang ngồi trước bàn cũng cúi gầm mặt, chẳng dám ngước lên. Lâm
Nặc ngẩn người cảm thấy mình nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Nhưng ánh mắt vẫn
không khỏi đảo vài vòng trên khuôn mặt Giang Doãn Chính, tựa như đến cả cô cũng
chẳng thể kiểm soát nổi.
Chỉ
nghe thấy tiếng anh nói: “Uống rồi, không sao đâu. Em muốn đi đâu? Anh lái xe
đưa em đi”. Anh nghiêng người cúi đầu nhìn Diệp Hi Ương. Tuy lúc trò chuyện
thần sắc vẫn bình thản nhưng vì khó chịu nên giọng điệu anh rất dịu dàng, ánh
mắt ấm áp, xem như xung quanh chẳng có ai cả.