Lúc tan
sở, quả nhiên Từ Chỉ An đã đến, trầm tĩnh đứng ngoài cửa công ty, trông thấy
Lâm Nặc từ xa, anh sải bước tới, mỉm cười nói: “Làm gì trông em uể oải thế
kia?”.
Lâm Nặc
sờ mặt mình, hỏi ngược lại: “Thế ư?”, rồi nhìn anh. Lâu ngày không gặp xem ra
anh rất phấn chấn.
Hai
người bắt taxi đi ăn cơm.
Tắc
đường, Lâm Nặc ngồi trong khoang xe yên tĩnh nghe Từ Chỉ An bên cạnh hỏi: “Gần
đây công việc em có bận không?”.
“Vẫn ổn
cả”, cô dừng lại hỏi: “Còn anh?”.
“Vẫn
như cũ thôi. Hai tuần nay tiếp tục bận rộn với bản thiết kế, tăng ca thường
xuyên”.
Lâm Nặc
“Vâng” một tiếng, ngẫm nghĩ rồi im lặng xoay đầu nhìn ngắm phong cảnh khô khan
nhàm chán ngoài cửa sổ.
Có lẽ
do cuộc cãi nhau ngày hôm đó mà giờ đây hai người trở nên xa lạ, dường như cả
hai đều thận trọng cố gắng giữ gìn không khí thân mật, hoà hợp.
Lúc chờ
đèn đỏ, một chiếc xe chen ngang như muốn lấn đường, đỗ ngay cạnh xe bọn họ. Tài
xế xe nghiêng đầu nhìn dường như hơi bất mãn. Lâm Nặc bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi
nghiêng người tựa vào thành xe, lúc này chợt ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Cô nhận
ra chiếc BMW ấy, màu sắc cùng biển số đều vô cùng quen thuộc với cô.
Từ Chỉ
An liền quay đầu sang nhìn cô, hơi hoài nghi: “Sao thế?”.
Lúc này
cô mới phát hiện ra động tác của mình quá đột ngột, cụp mắt khẽ lắc đầu nói:
“Không sao”, cơ thể nặng nề, tựa vào thành ghế, vẻ mặt hơi bồn chồn.
Cửa sổ
xe đối phương dán tấm chắn sáng, tối đen. Bên ngoài vốn dĩ chẳng thể nào nhìn
thấy bên trong xe. Thật ra, chẳng phải cô không biết rằng, làm sao có chuyện
trùng hợp đến vậy, thành phố rộng lớn với những con phố đan chéo nhau, vậy mà
cùng thời gian và địa điểm hai chiếc xe đậu song song nhau.
Nhưng
chính khoảng khắc vừa rồi, cô cứ ngỡ người lái chiếc xe đó có thể là Giang Doãn
Chính.
Cô chợt
muốn nhìn xem có phải anh đang đưa cô Diệp đi đến chỗ cô ấy muốn không.
Đèn
xanh bật sáng, cô trông thấy biển số xe. Quả nhiên không phải là anh, trong
lòng càng thêm ủ dột vì hành động khác thường vừa rồi của mình.
Trời
vẫn còn sáng, ánh chiều đan chéo giữa những toà cao ốc sừng sững, hắt ra ráng
chiều đỏ cam.
Cô im
lặng ngoái đầu lại, gương mặt trông nghiêng của Từ Chỉ An với những đường nét
thanh tú rõ ràng chợt khiến cô cảm thấy buồn bã.
Khi
chọn món, dáng vẻ Lâm Nặc khác hẳn ngày thường, ngần ngừ do dự trước cuốn thực
đơn.
Từ Chỉ
An cười nói: “Trước đây chẳng phải em ‘đánh nhanh rút gọn’ sao? Sao gần đây lại
kén cá chọn canh thế?”.
Cô
ngước lên mỉm cười, chẳng phải là kén chọn gì, thật ra là do lơ đãng, thấy phục
vụ đứng đợi ngay cạnh, cô vội tiện tay trỏ vào hai món, nói: “Chỉ thế thôi”.
Từ Chỉ
An lại xem tiếp, dửng dưng nói: “Gọi thêm vài món nữa đi, ít như vậy ăn sao
đủ?”.
Kết quả
là năm sáu đĩa thức ăn được mang lên, Lâm Nặc chau mày: “Phí phạm”.
Từ Chỉ
An nhìn cô: “Chẳng phải đều là những món em thích hay sao?”.
“Vậy
cũng đâu cần một lúc gọi nhiều món đến thế”.
“Chỉ là
thức ăn thôi mà”, Từ Chỉ An vẫn chưa động đũa, cầm cốc trà nhìn cô, dừng một
lát rồi nói: “Huống hồ, chỉ cần bản thân mình thích thì đều có thể cố được”.
Lâm Nặc
ngẫm nghĩ, khẽ mấp máy môi, mắt nhìn xuống nói: “Làm sao muốn cùng một lúc cả
cá lẫn tay gấu chứ [1]!”.
[1] Lấy ý từ thiên
“Cáo từ” trong sách Mạnh Tử. Mạnh Tử nói: “Cá là món ta yêu thích, tay gấu cũng
là món ta yêu thích. Nếu phải nhịn trong hai thứ đó ta đành bỏ cá chọn tay gấu.
Sinh mệnh là thứ ta yêu quý, cái nghĩa cũng là thứ ta trân trọng, nếu phải chọn
một trong hai, ta nguyện bỏ sinh mệnh mà chọn nghĩa”.
Không
khí trong nhà hàng tĩnh lặng, cô cúi đầu lúc sau nghe giọng anh chậm rãi nói:
“Có lẽ là được, mọi việc là do con người mà thôi”.
Lâm Nặc
ngẩng đầu mỉm cười, thật ra cô muốn phản bác nhưng lời vừa đến đầu môi đành
nuốt ngược trở lại, cô chẳng muốn tranh cãi hay gây chuyện với anh nữa. Có một
số chuyện chỉ cần trong lòng cả hai đều hiểu là được.
Có
những khi thề thốt cũng vô dụng, chẳng thể cưỡng cầu, hệt như đoạn đối thoại bà
Lâm xem trên ti vi, tất thảy đều thuận theo tự nhiên có lẽ mới chính là sự lựa
chọn sáng suốt.
Bữa ăn
được tặng thêm món tráng miệng, là bánh pudding hình trái tim, nhân viên phục
vụ cười khúc khích nói: “Mời anh chị dùng bánh”. Chỉ có một phần dành cho tình
nhân.
Lâm Nặc
nhấc chiếc nĩa lên nhìn một hồi rồi lại đặt xuống.
“No
quá, không ăn nữa”.
Từ Chỉ
An vốn không thích ăn đồ ngọt, thế nên là đẩy ghế ra, nói: “Đi thôi, anh đưa em
về”.
Con
đường này cô đã từng ngồi trong xe Giang Doãn Chính đi qua rất nhiều lần. Mãi
đến khi về đến dưới nhà, Từ Chỉ An nắm lấy tay cô, thuận thế ôm lấy cô vào
lòng, ánh mắt trở nên u ám, sâu thẳm.
Hơi thở
quen thuộc mang theo chút hơi ấm của anh phả ra, Lâm Nặc nhắm mắt lại, túm lấy
vạt áo Từ Chỉ An, chợt hoảng hốt bối rối.
Vốn dĩ
ngọt ngào, hạnh phúc nhưng lồng ngực cô lại khẽ nhói đau, đầu óc rất tỉnh táo.
Hoá ra,
nụ hôn của Giang Doãn Chính tối hôm đó tựa như dấu ấn, mạh mẽ khắc sâu trong
trái tim cô.
Mấy
ngày sau cô không thấy bóng dáng Giang Doãn Chính trong công ty. Văn kiện trình
ký chồng chất trong văn phòng thư ký, Lâm Nặc lên đó vài lần đều thấy cửa phòng
đóng chặt, hỏi thư ký Trương mới biết anh lại đi công tác.
Chẳng
phải dạ dày vẫn chưa khỏi ư? Cô thầm nghĩ.
Mãi đến
một hôm vào giờ ăn trưa cô nghe thấy đồng nghiệp nói: “...Nghe nói Giang tổng
đi cùng với cô Diệp”. Lẽ dĩ nhiên đó chỉ là suy đoán hoặc là những tin tức bên
lề, vì vậy chẳng ai dám lớn tiếng bàn luận.
Xưa nay
Lâm Nặc chẳng quan tâm đến tin đồn nhưng lần này lại ngừng lại lắng nghe.
Vị đồng
nghiệp dường như thấy mọi người hứng thú với đề tài này, liền tiếp lời: “Chắc
là sếp dẫn cô Diệp đi nghỉ mát đấy, hai ngày trước lúc ở ngoài hành lang tôi
nghe thấy hai người họ trò chuyện”, nhưng rồi nghĩ đến vẻ uy nghiêm thường ngày
của Giang Doãn Chính, không quên bồi thêm một câu: “Nhưng mà, cũng chỉ là suy
đoán của tôi, tuyệt đối đừng loan tin bậy bạ đấy nhé”.
Mọi
người đương nhiên hiểu chuyện vội cười gật gù. Lâm Nặc ngồi ngay bên cạnh, chậm
rãi nhai cơm. Đề tài bàn luận tự nhiên được mở rộng, vì thế mà cả thân phận của
cô Diệp cô cũng biết được đại khái phần nào.
Hoá ra,
cô ấy là cô dâu ưng ý mà cha Giang Doãn Chính chọn, vả lại xưa nay mối quan hệ
Diệp gia và Châu gia vốn rất tốt, đến cả nhân viên cũ của Dung Giang cũng biết
rất rõ về cô ấy.
Lâm Nặc
buông đũa, chợt cảm thấy nghe tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, bèn đứng dậy,
lẳng lặng rời đi.
Hết giờ
làm việc, giám đốc Lý bước ra, trông thấy văn phòng trống không từ lâu, nói:
“Tiểu Lâm, vừa hay, giúp tôi gửi vài thứ ra sân bay”.
Lâm Nặc
đang ngồi đánh văn bản, chỉ còn tờ tài liệu cuối cùng, máy móc vận hành lề mề,
Giám đốc Lý đã chuyển tập tài liệu sang, dặn dò cô: “Tối nay tôi có tiệc xã
giao, cô đi taxi ra sân bay nhé”, rồi lại nhìn đồng hồ, “Còn một tiếng nữa là
chuyến bay của Giang Tổng hạ cánh. Cô chuyển tập tài liệu này cho Trợ lý Từ là
được”.
Lâm Nặc
nhận lấy, hỏi: “Cần gấp ạ?”.
Giám
đốc Lý gật đầu: “Đúng thế, cô đi nhanh nhé”.
Chuyến
bay trở về từ Bắc Kinh đáp xuống sân bay rất đứng giờ, Giang Doãn Chính giao
hành lý cho Tiểu Từ đang đợi tại cửa đón khách, vừa đi vài bước liền trông thấy
dáng hình quen thuộc chạy vào đại sảnh. Anh dừng bước chờ đối phương chạy tới
trước mặt mình.
Lâm Nặc
khẽ thở hổn hển, chuyển túi tài liệu vào trong tay Trợ lý Từ. Không ngờ đoạn
đường cao tốc vào sân bay mà cũng tắc đường, may mà vẫn kịp thời gian.
Lúc này
Giang Doãn Chính đang đứng trước mặt cô, cô tỉnh bơ quan sát anh.
Dáng
anh mảnh khảnh, nghiêm trang, trang phục vẫn chỉn chu như bình thường. Chỉ mấy
ngày không gặp trông anh hơi mệt mỏi, hơn nữa bên cạnh anh cũng chẳng thấy bóng
dáng cô Diệp đâu cả. Có lẽ anh thực sự đi công tác chứ không phải đi nghỉ mát
thư dãn cùng người đẹp như lời mọi người đồn đại.
Trợ lý
Từ đón lấy tập tài liệu quan trọng, xách va li bước ra ngoài. Giang Doãn Chính
cũng sải bước lướt ngang qua Lâm Nặc dửng dưng nói: “Đi thôi”.
Trợ lý
Từ lái xe, Lâm Nặc và Giang Doãn Chính ngồi ở băng ghế sau xe.
Đèn xe
sáng rực, suốt đoạn đường về giao thông thông suốt lại thêm tính năng của chiếc
xe vốn dĩ đã khá tốt, chỉ thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang lùi dần ra sau,
chớp mắt đã về đến khu vực nội thành.
Xe dừng
ngay trước cửa nhà hàng, đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài đã có người bước tới mở
cửa xe, Trợ lý Từ nói với vẻ trịnh trọng: “Giang tổng, khuya rồi ngài đừng uống
rượu nữa”, khuôn mặt đầy vẻ chân thành nghêm túc.
Giang
Doãn Chính nhìn cậu ta, chẳng đáp chỉ nói: “Cậu đưa Lâm Nặc về nhà đi”.
“Không
cần đâu!”, Lâm Nặc vội vàng từ chối, ngoái đầu lại chỉ trông thấy anh nghiêng
người bước ra, không hề ngoảnh lại hoà mình vào đại sảnh nhà hàng sáng chói rực
rỡ.
Trợ lý
Từ mỉm cười với cô qua gương chiếu hậu: “Cô chỉ đường nhé”.
Từ nhà
hàng đến nhà Lâm Nặc, nếu đường thông khoảng một tiếng là về đến.
Lâm Nặc
ngồi trong xe cảm thấy hơi áy náy, không nhịn được hỏi: “Hay là anh cho tôi
xuống ở trạm xe phía trước là được rồi”. Khuya thế này rồi cũng chẳng rõ là Trợ
lý Từ đã ăn cơm chưa nữa.
Trợ lý
Từ lắc đầu cười nói: “Giang Tổng đã dặn dò đương nhiên tôi phải đưa cô về đến
nhà an toàn chứ”.
Thật ra
quan hệ giữa hai người trong công ty cũng khá tốt, nếu không có mặt cấp trên,
Lâm Nặc nhận thấy anh là người rất có cá tính, ưa nói đùa và hoà đồng.
Cô suy
nghĩ rồi nói: “Lát nữa anh còn phải quay lại nhà hàng nữa đúng không? Nếu kịp
thì chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì nhé”.
Trợ lý
Từ nhướn môi nói: “Không được đâu. Vị khách tối nay rất quan trọng. Giang Tổng
sẽ cần bất cứ lúc nào”.
“Lúc xã
giao cũng nói chuyện công việc ư?”, cô nhớ tới lúc xuống xe Giang Doãn Chính
mang theo túi tài liệu và cả dáng vẻ nóng vội của Giám đốc Lý lúc đầu nữa.
Trợ lý
Từ cười nói: “Chuyện này ấy à, tôi cũng chẳng rõ nữa”. Anh chợt cau mày, nói:
“Tối nay Giang Tổng không tránh khỏi uống rượu rồi”.
Nghe
anh nói vậy, Lâm Nặc sực nhớ lại việc hồi nãy, trong lòng xao động, buột miệng
hỏi: “Anh ấy bị sao?”.
“Dạ dày
Giang Tổng không tốt”, Trợ lý Từ nói rồi nhìn cô qua gương chiếu hậu, thoáng
kinh ngac: “Cô không biết sao?”.
Lâm Nặc
sững sờ lắc đầu.
Trợ lý
Từ nói “Ừm” một tiếng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, là một trợ lý việc quan
sát đánh giá thông qua nét mặt là một phẩm chất cần phải có. Đối với những sở
thích thường ngày của sếp, chỉ cần liếc mắt vài lần là anh nhận ra phần nào. Vì
vậy, anh cho rằng mối quan hệ của Giang Doãn Chính và Lâm Nặc không chỉ đơn
giản là quan hệ cấp trên, cấp dưới, cũng chính vì vậy mà vừa rồi anh lộ vẻ ngạc
nhiên.
Lâm Nặc
ngồi thẳng người, ngẫm nghĩ, khẽ nói: “Anh ấy, ...ý tôi là, bệnh đau dạ dày của
Giang Tổng rất nghiêm trọng phải không?’.
“Ừ. Đã
nhiều năm rồi. Bác sĩ dặn dò nhiều lần, lẽ ra với tình trạng này Giang Tổng
không thể tiếp tục uống rượu nữa”.
Lâm Nặc
khẽ chau mày, cố gắng nhớ lại: “Nhưng mà, lần trước vẫn thấy anh ấy uống rượu
mà”.
“Đa
phần là vì chuyện bất đắc dĩ, trợ lý như chúng tôi muốn uống thay cũng chẳng
được”, Trợ lý Từ mất kiên nhẫn, dừng lại một chút rồi nói, “Nhưng vài ngày
trước bệnh đau dạ dày của anh ấy tái phát, sau đó lại phải đi công tác, tối nay
cũng chẳng rõ sẽ ra sao nữa...”
Lâm Nặc
ngồi trên ghế co chặt nắm tay, cụp mắt xuống, trong lòng bỗng dâng trào một cảm
xúc khác thường chẳng thể nói nên lời, bất giác thấy lo lắng.
Đến khi
về nhà, tắm rửa xong, nằm trong chiếc chăn mỏng, cả gian phòng mát rượi, mắt
nhắm lại cô chợt nhớ đến gương mặt điển trai ánh lên vẻ mệt mỏi của anh.
Cô trở
mình lấy điện thoại, suy ngẫm một hồi rồi chậm rãi nhập từng chữ vào tin nhắn.
Nhắn
tin xong chờ hồi lâu sau vẫn chẳng thấy hồi âm, cô chán nản nhất thời cảm thấy
ân hận, liếc nhìn đồng hồ cũng đã gần chín giờ, khẽ cắn môi, đây là lần đầu
tiên cô tắt điện thoại sớm tới vậy.
Nằm
trên giường, cô bồn chồn suy ngẫm, bản thân mình lấy lý do gì để khuyên anh
đừng uống rượu?
Thế
nhưng, cô lại chẳng kiềm chế được, tựa như nếu không làm vậy cô sẽ chẳng thể
nào yên tâm được.