Vừa mới đến Giang Kinh, chàng trai Yamaa Tsuneteru đã bị cái
thành phố buồn tẻ này hấp dẫn rất mạnh.Hình như Giang Kinh rất hợp với tính
cách của anh.
Dịp đó đang giữa mùa đông, không khí rất ẩm, thành phố này
có sông lại có hồ, người ta không bao giờ cảm thấy khô hanh.
Đất và trời cũng ẩm, Giang Kinh mưa nhiều vào cuối thu đầu
đông, hình như nó rất sẵn nỗi buồn, rất sẵn lệ rơi.
Chẳng rõ từ khi nào, có lẽ từ lần thứ hai Hà Linh Tử biến mất
khỏi cuộc đời anh, anh đã bắt đầu thích những ngày mưa âm thầm, hoặc nói cách
khác, anh càng đồng điệu với những ngày mưa.
Đôi khi có gió bất chợt thổi về, dù không mạnh nhưng cũng
khiến anh phải dựng cổ áo quân phục lên.
Tuy nhiên gió ở đây không dữ dội như gió ở miền Đông Bắc,
gió ở đây lúc mạnh lúc yếu, hình như có cả tiết tấu.
Mưa hay gió cũng không thể át được sức hấp dẫn của Giang
Kinh mỹ lệ, nó đã có thời là đế đô, vẫn còn đây những cung điện tường thành
hùng vĩ, nó từng là miền đất giàu có, khắp Giang Kinh là đình đài lầu gác và những
khu vườn có dòng nước chảy dưới chân cầu, những năm có người Phương Tây ở, những
kiến trúc kiểu Châu Âu cao vút hiên ngang đứng bên bờ sông.
Yamaa Tsuneteru nghe nói năm ngoái quân đội Nhật sắp sửa xâm
nhập Giang Kinh, đã vấp phải sức kháng cự mạnh mẽ của quân đội Trung Quốc, sau
khi đã vào được rồi, họ đã làm những gì đều có thể hình dung được.
Nhìn những ánh mắt của người dân Giang Kinh cũng có thể biết
quân Nhật tàn phá nơi này không ít, nhưng dù là thế thì Giang Kinh vẫn cứ khiến
anh bồi hồi xúc động.Điều khiến anh hứng khởi hơn cả là sứ mệnh của mình đến
Giang Kinh lần này, nó có ý nghĩa vô hạn đối với sự hồi sinh của con người anh.
Chuyện này phải nói từ cái lần Hà Linh Tử lẳng lặng giã biệt
anh.
Người yêu bất ngờ bỏ đi đã khiến Yamaa Tsuneteru đang từ đỉnh
điểm của tình yêu rơi xuống đầm lầy không đáy khó bề thoát ra.
Anh u uất, mất ngủ, thậm chí đã nghĩ đến từ giã cõi đời.
Việc học tập của anh ở ĐH Y khoa Tokyo sa sút ghê gớm Anh đã
mất hết mọi hứng thú với cuộc sống thì còn thiết học hành gì? Rồi, anh nằm bẹp
trên giường, bỏ cả lên lớp lẫn những đợt kiến tập.Nhưng chắc là ý trời không muốn
anh phải trầm luân xuống địa ngục.
Khi anh chỉ còn biết ngồi nhà ngơ ngác khóc than thì Kuroki
Katsu vẫn đang học y khoa ở Tokyo, bất chợt đến thăm và đưa anh trở lại với
nhân gian.- Sao anh lại đến Tokyo? Yamaa Tsuneteru từ nhỏ đã tôn trọng Kuroki
Katsu, nên dù có ngán trò chuyện với ai khác thì anh vẫn ngồi dậy tiếp bạn.-
Tôi vớ đượcmột cơ hội rất tốt, tôi đến 1 phòng nghiên cứu quan trọng thuộc trường
quân y lục quân Tokyo đặt ở Shinjuku để học nâng cao.
Sau 1 năm nữa, đứng trước mặt cậu sẽ là trung úy quân y
Kuroki Katsu!Rốt cuộc, Kuroki Katsu đầy sức sống lại phải cau mày vì đã nhanh
chóng nhận ra Yamaa Tsuneteru đang sầu muộn từ trong đáy tim.
Kuroki Katsu vẫn biết Yamaa Tsuneteru có nỗi buồn thầm kín ẩn
dưới vẻ ngoài hiền hòa tươi tỉnh, nhưng không ngờ anh chàng này thất tình đến nỗi
suy sụp ghê gớm như vậy.
Sau khi nghe bạn kể về tình cảm vấn vương với Hà Linh Tử hai
năm trời, và chuyện ra đi ly kỳ của nàng, Kuroki Katsu đứng lặng hồi lâu, rồi
vung tay tát cho bạn 1 cái thật mạnh!Khuôn mặt thanh tú nhưng rầu rĩ của Yamaa
Tsuneteru bỗng đỏ tím, rồi sưng vù, mép rỉ máu.
Anh đờ đẫn nhìn Kuroki Katsu - Kuroki Katsu nói giọng trầm
ngâm: “Hai gia đình chúng ta ở Nara đã quen nhau vài trăm năm, tôi luôn coi cậu
như em trai nên mới nói thẳng: Cậu làm tôi quá thất vọng!”- Tôi đã làm cho nhiều
người thất vọng, kể cả chính tôi.
Yamaa Tsuneteru là người theo đuổi sự hoàn mỹ giờ đây anh cảm
thấy bất lực không thể cứu vãn.- Hãy mở to mắt ra mà nhìn, các bạn xung quanh cậu
đang cố gắng học tập, các bạn ở quê hương đang hăng hái nhập ngũ lên đường ra
trận, ngay phụ nữ cũng làm việc hăng say… Họ làm vậy là vì cái gì? Vì Nhật Bản
giàu mạnh của chúng ta, vì sự nghiệp hùng vĩ của thiên hoàng (Vua Nhật)! Cậu có
nghe thấy tiếng đại bác nổ bên kia bờ biển không? Sao cậu vẫn nằm bẹp ở đây được?
Cậu cho rằng mình chìm đắm ở đây là đang cống hiến cho nước hay là đang là gánh
nặng của đất nước?Phấn đấu và vươn lên, là phấn đấu vươn lên cho đất nước là hiến
thân cho thiên hoàng.
Đó là những ý niệm mà Yamaa Tsuneteru được tưới tắm từ nhỏ.
Anh hiểu rằng vinh hay nhục của Nhật Bản và thiên hoàng còn
cao hơn hẳn hạnh phúc của cá nhân.
Anh lại vốn là người hay độc lập suy nghĩ, đọc nhiều sách,
anh hơi cảm thấy bất an trước không khí cuồng nhiệt “toàn đảo quốc là lính” anh
từng nghĩ liệu có đúng là “thiên hạ đều say, riêng ta tỉnh” không, nhưng giờ
đây anh nhận ra rằng, kẻ nằm bẹp khó bề thức tỉnh chính là mình.Mà lại chỉ vì 1
tình yêu trống rỗng không đâu.Kuroki Katsu thở dài, ngồi xuống bên giường, giọng
nói hiền hòa: “Tôi đâu phải là kẻ khô khan, tôi cũng có hồng nhan tri kỷ của
mình, tôi rất hiểu nỗi khổ tâm của cậu.
Dù cậu nghĩ cho mình, thì cậu cũng nên gắng sức lo cho học
hành và sự nghiệp.
Phấn đấu là liều thuốc tốt nhất để quên đi mọi đau thương,
đây là bài học đầu tiên mà tôi học được ở trường Y”.Đúng thế, có lẽ nên chuyển
hướng, tập trung tinh lực cho học tập và phục vụ đất nước thì sẽ quên được chuyện
tình cảm vấn vương.
Nói cho cùng, mình học y chẳng phải là để cứu nhân độ thế và
đền ơn nước hay sao?- Anh vẫn như xưa, anh luôn luôn khích lệ tôi vươn lên.
Khóe miệng Yamaa Tsuneteru vẫn còn rớm máu nhưng anh đã nở nụ
cười hiếm thấy trong bao ngày gần đây.- Tốt rồi, Kuroki Katsu đứng lên! Cậu hãy
thu xếp mọi chuyện đi, tối nay đến chỗ tôi ăn cơm.Lúc sắp ra đến cửa, Kuroki
nói “Cậu biết không, các cô gái ở Shinjuku nổi tiếng là xinh đẹp hút hồn đấy”Được
Kuroki dẫn dắt, Yamaa Tsuneteru lại phấn chấn, trở lại học tập, nhen nhóm lại
ngọn lửa nhiệt tình báo quốc.Chẳng nơi đâu có thể bộc lộ sự nhiệt tình nóng bỏng
như vào quân đội.Yamaa Tsuneteru noi gương Kuroki Katsu, cũng muốn vào học viện
quân y lục quân, rồi đến làm ở phòng nghiên cứu chuyên sâu.
(Kuroki Katsu vẫn có ý né tránh bàn tán về nơi này) Nhưng
vào thời chiến, trường quân y có vị trí rất cao, các sinh viên y khoa bình thường
rất khó xin vào.
Kuroki Katsu mách anh đi “Đường tắt” hãy viện cớ phải chăm
sóc cha mẹ già ở Nara, xin chuyển sang trường Y ở Kyoto, trường Y ở đó và trường
Y Tokyo chỉ có vị trí tương đương, nhưng các bậc thầy ở phòng nghiên cứu thuộc
học viện quân y lục quân đều xuất thân từ đại học Kyoto, nên khi chiêu sinh thường
có ưu ái sinh viên miền Tây Trung.
Quả nhiên, một năm sau đó, Yamaa do có thành tích học tập xuất
sắc tại đại học Kyoto nên đã dễ dàng được vào làm ở Phòng nghiên cứu giảng dạy
dịch tễ của Học viện quân y lục quân.Đó không phải là nơi nghiên cứu, giảng dạy
bình thường, mà là bộ tổng chỉ huy nghiên cứu chiến tranh vi trùng của quân đội
Nhật Bản.“Nghe Kuroki Katsu nói, bộ trưởng Ishi rất hài lòng về tài năng của
anh”.
Sau khi bước ra khỏi khu nhà, Yasuzaki Munemitsu chào Yamaa
Tsuneteru theo lối nhà binh rồi nói như vậy, và hồ hởi bắt tay anh.
Yasuzaki Munemitsu cũng là người Nara, cũng từ đại học Y
Kyoto chuyển sang quân y phòng dịch sớm hơn anh hai năm, hiện đang nắm 1 kế hoạch
tuyệt mật.
Bộ trưởng Ishi tức là bộ trưởng Ishi Shiro chuyên cung cấp
nước cho ban phòng dịch quân đội Quan Đông, là người đặt nền móng và là lãnh tụ
của chiến tranh vi trùng quân đội Nhật Bản.
“Anh may mắn hơn tôi đấy, tôi làm ở đây đã 2 năm mà hiếm khi
thấy đại tá Ishi xuống tận nơi chỉ đạo… Nghe nói ông ấy sắp được thăng thiếu tướng,
ở Đông Bắc anh có nghe thấy tin này không?”Yamaa Tsuneteru gật đầu: “ở tổng bộ
quân Quan Đông đều nói thế, ông Ishi sắp lên lon thiếu tướng.
Thực ra là anh may mắn hơn tôi nhiều: tuổi còn trẻ mà đã làm
chỉ huy cả chi đội chúng ta.
Tầm quan trọng của chi đội, bộ trưởng Ishi và anh Kuroki
Katsu đã cho tôi biết rồi”Yasuzaki Munemitsu lại trầm trồ: “Bộ trưởng đã đích
thân giao nhiệm vụ cho anh? Tôi lại phải ghen tị rồi đây! Thực ra, có làm chỉ
huy hay không, tất cả đều là phục vụ thiên hoàng.
Kuroki Katsu đã gọi điện dặn dò tôi phải hợp tác tốt với
anh”- Nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ: mọi việc quân ở Giang Kinh này đều do quân biệt
phái quản lý, sao tôi phải sang trình diện và gia nhập quân Quan Đông chỗ anh
Kuroki Katsu, sau đó mới chuyển về đây?Yasuzaki Munemitsu nhìn trước ngó sau,
thấy không ai nghe lỏm, mới nói: “Dễ hiểu thôi mà, bởi vì kể từ hôm nay anh
không tồn tại nữa!”- Sao!- Tôi, cũng như các sĩ quan và kỹ thuật viên quân y dưới
quyền tôi vẫn giữ nguyên quân tịch nhưng đi đâu làm gì thì không ai biết, kể cả
gia đình và vợ mới cưới của tôi.
Chúng tôi đều thuộc về tổng bộ quân Quan Đông.
Không như các chi đội phòng dịch khác có phiên hiệu, ghi rõ
tên sĩ quan chỉ huy… chúng tôi thì vô danh, hoạt động bí mật.
Anh đã hiểu rõ chương trình này bí mật đến chừng nào rồi chứ?
Vẻ mặt Yasuzaki Munemitsu rất trịnh trọng.- Được sự hướng dẫn của anh Kuroki
Katsu, tôi đã tuyên thệ giữ bí mật.
Tôi lấy danh dự quân nhân Nhật Bản giữ vững lời thề.
Yama****a Tsuneteru rắn rỏi nói.Yasuza ki Munemitsu dẫn
Yamaa Tsuneteru bước đi trên sân “Ban Kinh doanh dược phẩm Đại Đông Á” chỉ tay
về phía trước: “Nói là chúng ta hoạt động “bí mật” không phải nói ngoa
đâu”Yamaa Tsuneteru kinh ngạc mở to mắt.
Anh thấy ở sân có vài trăm tráng đinh đang làm khổ sai trong
gió lạnh.
Gần như cả cái sân đều bị đào rất sâu, và đã hình thành 1 kết
cấu ba bậc, cứ như là đang xây cung điện trong lòng đất.- Để có thể giữ bí mật,
mọi hoạt động từ nghiên cứu cho đến thao tác của chúng ta đều phải làm trong hầm
ngầm, khu nhà bên trên chỉ dùng làm văn phòng, ký túc xá và kho chứa các thiết
bị máy móc thông thường.
Yasuzaki Munemitsu giới thiệu tiếp, anh đã thấy là rất quy
mô chưa? Chúng tôi vốn định phá dỡ cả 2 khu nhà rồi xây lại, nhưng người Anh
xây móng khu nhà này rất sâu, cho nên chỉ cần không làm hỏng nền móng bên dưới
thì rất dễ cải tạo lại theo ý chúng ta.
Công trường quy mô này cần được giữ kín không cho bên ngoài
biết, vì dù sao chúng ta trên danh nghĩa vẫn là Công ty xuất nhập khẩu dược liệu.
Thời gian này tường vây phải làm hàng rào điện, mèo cũng chẳng
vào nổi, chủ yếu nhằm không để ai nhìn trộm.
Dân TQ tò mò đến mức khiến anh phải kinh ngạc.- Trung Quốc
có câu tục ngữ “tai vách mạch rừng”, mai kia thi công xong, các tráng đinh kia
ra về, thì… Yamaa dừng lại, vì anh đọc thấy trong mắt Yasuzaki Munemitsumột nét
tàn nhẫn, anh hiểu ngay rằng, những tráng đinh kia không ai được sống sót trở về.Lòng
anh trĩu nặng.
Anh tự hỏi mình ý nghĩa của trĩu nặng là gì? Mình đang tiếc
thương các sinh mệnh kia, hay đây chỉ là thái độ nhu nhược tự trách mình của
anh? Anh đã được huấn luyện, sao vẫn mềm yếu như thế này?Thắng lợi của nước Nhật
và của Thiên hoàng cao hơn hết thảy, thế mà anh lại buông lỏng những sợi dây
tình cảm mong manh của cá nhân!Bước vào văn phòng của tổng bộ đặt trong khu
nhà, Yasuzaki Munemitsu chỉ cho Yamaa Tsuneteru phòng làm việc của anh, rồi
cùng gặp 3 vị trưởng phòng để bàn bạc bố trí nghiệp vụ.
Trong lúc ngồi họp, ánh mắt anh vô tình nhìn thấy một người
có vẻ như tráng đinh đang nói gì đó với 1 hiến binh Nhật Bản.
Anh cau mày, khẽ hỏi “Có thể cho phép tráng đinh tự do ra
vào khu nhà này à?”Yasuzaki Munemitsu nói có pha chút đắc ý: “Tất nhiên là
không.
Gần đây bọn tráng đinh có phần đáng ngờ, chắc chúng đã cảm
nhận được số phận của mình nay mai, nên định tìm cách bỏ trốn, chúng tôi bèn cử
anh ta trà trộn vào nằm vùng.
Nói đúng ra là, Ban kỹ thuật đặc biệt đã cài người.”- Thì ra
chỗ chúng ta cũng có nhân viên kỹ thuật đặc biệt cài cắm?- Ban kỹ thuật đặc biệt
mới là người chủ trì vạch ra kế hoạch này.
Nếu kế hoạch của chúng ta thành công, thì ban kỹ thuật đặc
biệt sẽ có được thu hoạch rất lớn.Không hiểu sao Yamaa Tsuneteru cảm thấy lưng
anh gai lạnh.Cuộc họp kết thúc, Yamaa Tsuneteru quay trở về phòng làm việc của
mình.
Giấy tờ bút mực đã được lính cần vụ xếp ngay ngắn, tay anh cứ
run run không kiểm soát được.
Cho đến nay hễ nhìn thấy giấy bút, anh đều nảy ra ý muốn
sáng tác những vần thơ tam cú, thơ Nhật Bản, và cả cổ thi, từ khúc TQ phóng
khoáng bay bổng du dương.
Sau những giờ học Y khoa căng thẳng suốt hai năm và những đợt
huấn luyện về vi trùng học Yamaa Tsuneteru đã kín đáo viết vài bài thơ.
Nay anh đã chính thức nhận công tác.
Từ lúc xuống tàu hỏa, anh có cảm giác đặc biệt thân thiết với
Giang Kinh, cho đến khi biết điều bí mật về hệ thống hầm ngầm của ban dược phẩm
Đại Đông Á, anh luôn thấy xúc động.
Đang là thời chiến sôi động, sao mình lại có thứ tình cảm
nhàn nhã kiểu này?Nhưng, bao anh hùng hào kiệt xưa nay trong những lúc hăng say
chiến đấu, trong lúc hiểm nguy… ý thơ dồi dào vẫn thấy thăng hoa đấy thôi?Không
thể nén nổi những cảm xúc ham muốn sáng tác, anh cầm bút đưa trên trang giấy.