Kikuchi Yuji chĩa súng vào ông Yamaa Yuuzi nói: “Ông không định
nói thì tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải diệt khẩu cả ba.
Tuy nhiên tôi vẫn cho ông 1 cơ hội cuối cùng”.- Tôi không hiểu
anh làm thế có ích lợi gì? Nếu anh không hại chúng tôi, anh sẽ không phạm tội
gì rõ rệt, và anh vẫn có thể làm lại từ đầu.
Nhưng nếu giết chúng tôi thì anh sẽ bị xử tử! Ông Yamaa
Yuuzi bình tĩnh khuyên nhủ.- Ông nói dễ nghe nhỉ? Kikuchi Yuji cơ hồ đang điên
tiết.
Tôi tin ở trực giác của mình, tôi đã liền 3 năm theo ông làm
thí nghiệm cực kỳ nhàm chán nhằm tìm được những đồ sứ kia, nay đã có được cơ hội
tốt như thế này mà ông bảo tôi từ bỏ, thì thật là quá hão huyền.
Chắc chắn ông đã biết chúng được giấu ở đâu.
Nếu ông coi chúng cao hơn tính mạng mình, thì tôi sẽ chiều ý
ông!Vừa dứt lời, Kikuchi Yuji đã chuyển nòng súng nhằm vào Yasuzaki Satiko và
bóp cò.Súng giảm thanh, chỉ khẽ vang một tiếng “bộp” viên đạn bắn lên đỉnh bức
tường.Xung quanh bỗng tối om, thì ra Quan Kiện đã rất nhanh xông vào Kikuchi
Yuji, đè hắn xuống nền nhà đầy thủy tinh, đồng thời hô lớn: “Satiko và ông
Yamaa hai người mau chạy đi.
Mau lên! Tôi sẽ ghìm hắn lại!” Kikuchi tay vẫn cầm súng,
không thể ngắm chuẩn trong bóng tối nhưng hắn vẫn bóp cò, đạn bắn tung tóe lên
tường nhà.Satiko nói: “Không, chúng ta phải cùng đi!” rồi cô xông vào, ông
Yamaa cũng chạy lại.Kikuchi Yuji đang được nếm mùi “vạn mũi kim đau” sau lưng,
nhưng hắn ráng chịu đau, rất nhanh nhẹn lăn người sang 1 bên, vung tay trái đấm
mạnh vào mặt Quan Kiện đang lúng túng.
Quan Kiện đang bị còng tay, người mất trọng tâm nên bị ngã
ngửa, lưng cũng bị đau vì các mảnh thủy tinh, nhưng anh đã tóm chặt chân
Kikuchi Yuji, rồi hô lên: “Hai người mau chạy đi! Đừng thế này nữa!”Kikuchi
Yuji lúc này đã được giải phóng hai tay, hắn cười khẩy “không ai có thể chạy thoát!”.
Hắn chĩa súng vào Quan Kiện đang ghì hắn và lại bóp
cò.Satiko và ông Yamaa lại xông vào, dù biết rằng đã muộn.Nhưng súng không nổ.Kikuchi
Yuji khi bóp cò, hắn thấy tay mình bất lực.Toàn thân cũng không có chút sức lực
nào, người mềm oặt, hắn đổ vật xuống nền nhà.
Một bóng đen xuất hiện ở cửa.
Ánh đèn pin lại sáng lên, một giọng nữa nói tiếng Nhật Bản
“Nguy hiểm thật! nếu tôi đến chậmmột bước thì tên khốn ấy đã ra tay xong rồi!”Chiba
Ichinose đã cứu ba người bọn họ.- Tiến sĩ Chiba Ichinose! Satiko mừng rỡ kêu
lên.Ông Yamaa vốn không tùy tiện nói cười cũng gọi to, rồi dịu dàng nói: “Cô thật
tinh ý, tại sao cô có thể…”- Sau khi kết thúc thí nghiệm hôm nay, tôi vẫn nán lại
phòng làm việc để chỉnh lý các tài liệu.
Làm xong tôi bước ra thì trông thấy Kikuchi Yuji đang giơ
súng ép buộc ông ra khỏi văn phòng.
Tôi giật mình, bèn nấp kín quan sát, rồi đi theo xuống tầng
hầm, khi trông thấy Satiko và anh Quan Kiện cũng bị khống chế, tôi thấy nguy
quá bèn chạy về phòng thí nghiệm lấy súng bắn thuốc mê để phòng bất trắc, quả
nhiên đã được việc! Ngày trước đi Châu Phi nghiên cứu động vật hoang dã, tôi đã
học được cách dùng súng gây mê.
Chiba Ichinose vừa nói vừa kiểm tra nhịp thở và phản ứng của
Kikuchi Yuji, xác định hắn đã bị gây mê, cô mới thở phào.Ông Yamaa nói “Chắc
trong người hoặc trong túi của hắn có chìa khóa mở còng, cô Chiba Ichinose ạ!”Chiba
Ichinose nói: “Tôi cũng đang tìm đây.
Chúng ta phải tịch thu súng của hắn đã”Vài phút sau có tiếng
mở khóa lách cách, Chiba Ichinose đã mở được còng cho ông Yamaa.Quan Kiện nói với
Satiko: “Anh phiền em lên trên, cầm di động của anh, gọi cho cảnh sát Ba Du
Sinh”Satiko “vâng” nhưng rất khẽ rồi cô lại gọi còn khẽ hơn “Quan Kiện!”Chiba
Ichinose cầm chùm chìa khóa đến nơi và lại xủng xoảng 1 hồi.
Quan Kiện nghĩ bụng “Mình quá sốt ruột thì phải.
Cô Chiba Ichinose sẽ mở còng cho mình ngay, chẳng qua chỉ chậm
vài phút, sao mình phải nhờ Satiko gọi điện làm gì?”Nhưng không hiểu sao anh lại
có cảm giác bất an.Có lẽ là tại Satiko và ông Yamaa đều đang im lặng.“Satiko có
còn đứng đây không?”.
Nếu cô ấy đã đi thì tốt rồi, nhẹ mìnhKhông có tiếng trả lời.“Này,
cô Chiba Ichinose…” anh chợt nhớ ra là Chiba Ichinose không hiểu tiếng Trung Quốc.Nhưng
cô ta đã trả lời anh bằng hai cái còng tay khóa vào hai cổ chân Quan Kiện!Còng
thì vẫn hơi lỏng, nhưng cổ chân to hơn cổ tay, bập vào chân khiến Quan Kiện đau
điếng người.Anh nhớ ra rằng rất lâu về trước hình như mình đã nói hiện nay đặc
biệt không nên chịu đau đớn.
Chiba Ichinose định làm gì thế này?“Thả tôi ra! Tiến sĩ
Chiba Ichinose… chị điên rồi à?”Không rõ Satiko và ông Yamaa thế nào rồi?Có lẽ
Chiba Ichinose đã đoán được tâm trạng của anh, nên đã rọi đèn pin vào Satiko và
ông Yamaa đang nằm rũ dưới đất.
Chắc cả 2 cũng bị bắn thuốc mê giống Kikuchi Yuji.Tiếp theo
sẽ là mình bị bắn thuốc mê.À không! nếu thế thì mình cũng đã ngủ lịm đi rồi.
Chiba Ichinose cần mình tỉnh táoChị ta định làm gì?Chiba
Ichinose chậm rãi bước ra cửa, khẽ lẩm bẩm gì đó.
Quan Kiện nghe không hiểu nhưng anh thấy sởn tóc gáy.
Chỉ thấy bóng đen của Chiba Ichinose nhưmột bóng ma dần dần
nhòa vào màn đêm.