Khắp đại học A hiện nay tất cả các sinh viên đều truyền tai nhau một tin đồn đó là “Hạ Minh và Sở Tâm Nhi hẹn hò”!
Sở Tâm Nhi bỏ ngoài tai không quan tâm đến vấn đề này, chỉ có Lưu Hà là suốt ngày trêu chọc cô.
“Uống sinh tố của cậu đi!”
Trong quán cafe đối diện đại học Sở Tâm Nhi và Lưu Hà đang ngồi uống nước nói chuyện với nhau. Nghe Lưu Hà ngồi đối diện trêu chọc khiến Sở Tâm Nhi cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Sao vậy? Ngại rồi? Ha ha...”
Nhìn Sở Tâm Nhi xấu hổ là niềm vui lớn nhất mấy ngày qua, đương nhiên phải tranh thủ trêu chọc nhiều một chút.
“Ngại cái đầu cậu, còn không uống thì mình đi trước đây.” Cô cầm túi xách lên làm như muốn rời đi.
“Ấy, sao nóng nảy thế? Ngồi xuống!” Lưu Hà kéo cô ngồi xuống mặt ra vẻ nghiêm trọng.
“Có chuyện gì muốn mình giúp sao?”
Sở Tâm Nhi tinh ý nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt đáng ghét của Lưu Hà.
“Đương nhiên là có rồi! Cậu có thể...” Lưu Hà nói đến nửa chừng thì dừng lại.
“Có chuyện gì nói luôn đi, đừng có úp úp mở mở như vậy!” Sở Tâm Nhi bị bạn thân làm cho đầu óc quay vòng vòng luôn rồi.
“Giáo sư Diệp muốn mình viết một bài báo về người đàn ông thành đạt.... không phải bố cậu là một người điển hình sao?”
Cuối cùng Lưu Hà cũng nói ra được việc mình muốn nhờ.
“Cho nên cậu muốn mình giúp cậu gặp bố mình?”
Sở Tâm Nhi cầm ly nước cam lên uống một ngụm rồi hỏi.
“Không cần phiền phức như vậy, cậu chỉ cần giúp mình hỏi mấy câu hỏi mình đã ghi ra giấy này thôi.”
Lưu Hà lấy trong túi xách ra tờ giấy đã ghi sẵn câu hỏi trước đó đưa cho Sở Tâm Nhi.
Sở Tâm Nhi cầm tờ giấy lên xem rồi nhìn sang Lưu Hà.
“Đã chuẩn bị trước rồi mới mời mình đi uống nước. Mưu đồ của cậu không hề nhỏ a.”
“Mưu đồ gì chứ? Mình chỉ muốn cậu giúp mình thôi.”
“Vậy thì mình có nên gọi thêm 2 Tiramisu không?“. Sở Tâm Nhi ra vẻ nghiêm túc.
“Dược chứ bạn yêu!”
Ngày hôm sau Sở Tâm Nhi và Hạ Minh lại gặp nhau trong thư viện. Hạ Minh đang cúi đầu xem những bản vẽ về các toà nhà nổi tiếng trên thế giới thì Sở Tâm Nhi bước vào
trả sách. Khi ngước lên Hạ Minh thấy cô đang đứng phía đối diện chọn sách.
Anh đặt bản vẽ xuống rồi đi về phía cô.
“Em đang chọn sách gì vậy?”
Sở Tâm Nhi giật mình quay lại quyển sách đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống tạo một tiếng động không nhỏ tới mọi người trong thư viện.
Hạ Minh cúi người nhặt lên rồi đưa cho cô. Sở Tâm Nhi cầm lấy quyển sách nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là chọn sách về thiết kế thời trang rồi, mà anh còn dám đứng gần tôi sao?”
“Sao lại không dám?” Hạ Minh đưa tay vuốt tóc hỏi ngược lại cô.
“Khắp đại học A từ trên xuống dưới đều là tin đồn anh và tôi đang hẹn hò anh không biết gì sao?” Cô ôm quyển sách trước ngực đi về cái bàn trống ngồi xuống.
Hạ Minh cũng ngồi xuống phía đối diện cô mỉm cười.
“Đương nhiên là anh biết. Anh có cách làm cho tin đồn này lắng xuống.”
“Cách gì?” Sở Tâm Nhi ngẩng đầu lên hỏi với vẻ mặt đầy tò mò.
“Chúng ta hãy biến tin đồn thành sự thật đi!”
Câu nói của anh như sấm giữa trời quang khiến cô vừa kinh ngạc vừa bất ngờ. Một lúc sau cô mới hỏi lại anh.
“Anh biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết. Chúng ta hãy hẹn hò đi!”
Hạ Minh cầm tay cô nói đầy chân thành. Gần một học kỳ qua anh luôn vô thức nhớ đến cô, nhớ đến những lần hai người cùng đi ăn, anh không thể chối bỏ được sự rung động mãnh liệt của mình trước một cô gái kiêu căng ngạo mạn như cô.
“Được, vậy chúng ta thử xem.” Sở Tâm Nhi cũng nắm chặt tay anh. Anh không hề biết rằng giờ phút này trong lòng cô có bao nhiêu vui mừng và hạnh phúc.
Hai người nhìn nhau cười vẻ hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt mỗi người. Hạ Minh cầm tay cô đi khỏi thư viện.
“Đi đâu?”
Sở Tâm Nhi chạy theo anh hỏi.
Hạ Minh dắt cô đến cửa hàng hoa cách đại học A 10 phút đi bộ, anh chọn cho cô một bông cẩm tú cầu màu xanh nói.
“Tỏ tình thì ít nhất phải có hoa chứ. Tâm Nhi, bây giờ anh chưa thể mua cho em những thứ đắt tiền nhưng sau này anh nhất định sẽ mua được.”
Sở Tâm Nhi nhìn bông hoa cẩm tú cầu nở rộ trong tay xúc động ôm anh thì thầm.
“Em không cần những thứ đắt tiền, chỉ cần là đồ anh tặng thứ gì em cũng thích.”
Hạ Minh cũng ôm chặt cô cười.
“Đúng là đồ ngốc.”
“Anh mới ngốc đấy.” Sở Tâm Nhi đẩy anh ra giận dỗi.
“Được rồi, anh ngốc.” Hạ Minh giơ tay đầu hàng.
Hai người nắm tay nhau đi bộ về đại học A, Hạ Minh đưa cô đến kí túc xá nữ vẫn còn quyến luyến.
“Em vào trước đi.”
“Ừ, em lên đây.”
Sở Tâm Nhi tạm biệt xong liền đi lên phòng. Vào phòng cô tìm một lọ hoa cắm bông cẩm tú cầu vào rồi để lên bàn học.
Lý Tịnh tắm xong đi ra thấy cô ngồi trên giường nhìn lọ hoa cười ngốc nghếch.
“Lọ hoa này là ai tặng vậy?”
Lý Tịnh đi đến bên cạnh cô tò mò hỏi.
“Hạ Minh tặng.” Sở Tâm Nhi cúi đầu xấu hổ.
“Hai người đang hẹn hò thật sao?” Giọng nói “oanh vàng” của Lý Tịnh vang khắp phòng.
“Cậu định dọa chết mình à?” Sở Tâm Nhi cũng không thua kém hét lại.
“Từ bao giờ? Đến bước nào rồi? Hả?” Một loạt câu hỏi của Lý Tịnh khiến Sở Tâm Nhi ngượng chín mặt.
“Cái gì mà đến bước nào rồi? Hôm nay mình mới nhận lời mà!”
“Con nhóc nhà cậu, được đó“. Lý Tịnh vỗ vai cô đầy khen ngợi.
“Được cái con khỉ!” Sở Tâm Nhi xấu hổ cầm quần áo chạy vào nhà tắm.
“Lại còn ngại nữa.” Nhìn thấy Sở Tâm Nhi xấu hổ Lý Tịnh lắc đầu thở dài.