Hạ Minh và Sở Tâm Nhi chính thức hẹn hò đã được gần một tháng. Bây giờ những sinh viên đại học A không còn vẻ ngạc nhiên hay ghen tị khi thấy hai người tay trong tay đi dưới sân trường, cùng nhau dùng cơm trong nhà ăn hay tình cảm trong thư viện nữa.
“Anh đợi em lâu chưa?”
Sở Tâm Nhi từ giảng đường đi ra thì đã thấy Hạ Minh đứng đợi ở hành lang.
“Anh cũng mới tới. Mình đi thôi.”
Hạ Minh nhìn cô cười rồi cầm tay dẫn cô ra khỏi cổng trường.
“Đợi anh một chút, anh đi lấy xe.”
Anh chạy đi vào nhà xe rồi dắt chiếc xe đạp của mình ra. Sở Tâm Nhi mỉm cười đi đến ngồi vào yên sau của chiếc xe chỉ tay về phía trước.
“Let”s go!”
Hạ Minh ngồi lên xe đạp nhanh về phía quán kem cách đó 5km. Anh dựng xe rồi dắt cô đi vào quán kem gọi.
“Cho 2 cốc kem vị việt quất.”
Phục vụ đưa cho anh 2 cốc kem Hạ Minh nhanh chóng chạy về chỗ Sở Tâm Nhi đang ngồi.
“Tiểu Minh Minh, có mệt không?”
Sở Tâm Nhi cưng chiều lau mồ hôi trước trán cho anh và ngọt ngào hỏi.
“Không mệt.”
Anh xúc một thìa kem đút cho cô rồi nhỏ giọng.
“Em có thể đừng gọi anh là Tiểu Minh Minh nữa có được không? Nghe thật trẻ con!”
Chẳng hiểu sao cô lại có thể nghĩ ra cho anh một cái tên gọi như con nít vậy? Mặc dù đã nhắc nhở nhiều lần nhưng cô vẫn không chịu.
“Không thích! Gọi như vậy rất đáng yêu mà, Tiểu Minh Minh...”
Cô đã không thay đổi cách gọi mà còn cố tình gọi nhiều hơn như để trêu chọc anh.
“Tuỳ em!” Anh cũng là hết cách với cô rồi.
“Tặng anh này.” Sở Tâm Nhi đặt trước mặt anh một quyển sách cũ đã ố vàng.
“Đây là...”
Hạ Minh đặt cốc kem xuống rồi cầm quyển sách lật xem.
“Những toà kiến trúc nổi tiếng của kiến trúc sư Jame Michen.” Sở Tâm Nhi cầm cốc kem xúc một miếng đưa đến bên miệng của anh.
Anh há miệng ăn thìa kem cô đưa tới rồi hỏi.
“Quyển sách này từ lâu đã không còn xuất bản nữa rồi, em lấy nó ở đâu?”
“Em đã đi khắp các hiệu sách của thành phố này cũng không có về sau có một người bạn giới thiệu cho em đến một cửa hàng bán sách cũ ở ngoại ô mới tìm được đó. Anh không thích sao?”
Cô biết sắp tới sinh nhật của anh nên mới cất công đi tìm quyển sách này suốt hai ngày nghỉ. Không nghĩ tới anh lại...
“...” Hạ Minh thấy cô cúi mặt thì ôm cô cười.
“Anh chỉ là không muốn em tốn tiền mua nó với cả lại còn làm em tốn công đi tìm. Đồ em tặng đương nhiên là anh thích rồi.”
Nghe được anh nói thích nụ cười của cô lan tràn khoé mắt, cô biết anh mặc cảm về hoàn cảnh của hai người cho nên mới không mua những món đồ đắt tiền. Cô sợ anh không nhận!
“Anh thích là được rồi.”
“Mau ăn kem đi, tan đến nơi rồi.” Hạ Minh cẩn thận cất quyển sách đi rồi đút kem cho cô.
Giờ học thể dục của khoa kiến trúc.
“Này, cậu đừng đẩy mình.”
Sở Tâm Nhi và Lý Tịnh trốn tiết để ra sân thể dục nhìn bạn trai đá bóng. Thật không nói điêu nhìn Hạ Minh và Trần Đông chơi bóng dáng vẻ đó khiến cho hai người hoàn toàn chết mê.
“Sao Tiểu Minh Minh của mình lại đẹp trai đến vậy chứ?”
Sở Tâm Nhi trốn sau cây phượng vĩ thì thầm tự hào.
“Cái gì mà Tiểu Minh Minh của cậu đẹp trai? Trần Đông nhà mình mới là đẹp! Hứ!“.
Lý Tịnh bĩu môi, Hạ Minh còn lâu mới bằng Trần Đông nhà cô. Sở Tâm Nhi nghe vậy liền quay đầu lại hai tay chống nạnh.
“Tiểu Minh Minh nhà mình đẹp hơn!”
“Còn lâu ấy, Trần Đông nhà mình đẹp hơn!”
Lý Tịnh cũng không hề chịu thua hai người tranh luận vô cùng sôi nổi về vấn đề này.
“Trần Đông, Hạ Minh mau ra với bạn gái của mình đi các cậu mà còn chậm trễ thì cả cái sân này sẽ ầm ĩ lên mất.” Một nam sinh cùng khoa thấy hai người liền cất giọng trêu chọc.
Trần Đông và Hạ Minh cùng chạy về phía cây phượng vĩ ngồi xuống bên cạnh bạn gái của mình.
“Sao các em lại đến đây?” Trần Đông nhận lấy chai nước từ tay Lý Tịnh uống một hơi dài rồi đưa cho Hạ Minh.
“Lý Tịnh rủ em trốn tiết đến nhìn các anh chơi bóng.” Sở Tâm Nhi nhanh nhảu trả lời.
“Cậu.... dám đổ lỗi cho mình? Đồ đáng ghét!” Lý Tịnh không ngờ mình là người bị lôi kéo dụ dỗ mà bây giờ lại còn bị cô đổ lỗi nhất thời tức giận không nói nên lời.
Hạ Minh sao mà không biết các chiêu trò quái đản mà Sở Tâm Nhi nghĩ ra cơ chứ, anh chỉ mỉm cười kéo tay cô đứng lên dịu dàng nói.
“Nếu đã trốn tiết rồi thì mình đi chơi đi!” Nói xong anh và Sở Tâm Nhi kéo nhau chạy ra cổng trường.
“Ơ...” Lý Tịnh và Trần Đông ngơ ngác nhìn theo hai người.
Hạ Minh và Sở Tâm Nhi chạy ra đường lớn đợi xe buýt, 5 phút sau xe buýt cũng đã tới. Hạ Minh dắt tay cô đi lên xe, trên chiếc xe chật chội anh đành cho cô đứng phía trước ngực còn mình thì đứng ở đằng sau.
“Em chưa từng đi xe buýt bao giờ.” Sở Tâm Nhi quay lại mặt áp vào ngực anh nói khẽ.
Cô dù đi giày cao gót thì cũng chỉ đến ngực của anh, từ tầm mắt Hạ Minh nhìn xuống liền thấy cô nhỏ bé đứng dựa vào ngực mình như con chim non trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
“Vậy hôm nay đã đi rồi, bám chắc vào kẻo ngã.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu khiến hai má Sở Tâm Nhi đỏ bừng gật đầu e thẹn.
Hạ Minh đưa tay vuốt mái tóc đen dài của cô ra sau cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô thì thầm.
“Anh đã khen em rất đẹp chưa nhỉ?”
“Đáng ghét!” Sở Tâm Nhi xấu hổ đánh nhẹ vào ngực anh trên mặt ngập tràn hạnh phúc. Kể từ ngày ở bên anh tới giờ đối với cô từng giây, từng phút đều là những điều ngọt ngào nhất.