Đã một thời gian dài trôi qua bệnh tình của Sở Định không những không thuyên giảm mà còn nặng thêm. Toàn bộ kinh tế trong nhà hầu như đã đem ra trả nợ hết rồi nên cũng không còn dư dả gì.
“Vú Trần, lát vú cầm số tiền này đưa cho toàn bộ người làm trong nhà, bảo họ....cuối tuần này hãy về hết đi...”
Sở Tâm Nhi đưa cho vú Trần số tiền cô vừa bán xe của mình, số còn lại cô giữ để lo tiền thuốc men cho bố.
“Còn vú....cũng nên về quê rồi...”
Nghe thấy câu nói này trên gương mặt đầy nếp nhăn của vú Trần đầy vẻ ngạc nhiên, mắt bà ươn ướt nói
“Tiểu thư, con định đuổi cả bà già này ư?”
Bàn tay nhỏ nhắn của Sở Tâm Nhi nâng lên lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt bà nghẹn ngào “Không phải, chỉ là...nhà họ Sở đã không còn khả năng để giữ lại vú nữa...”
“Con nhỏ này, ta cả đời chăm sóc cho con bây giờ con bảo ta rời đi...Ta...ta sao có thể yên tâm đây?” Bà không có con cái, từ khi Sở Tâm Nhi sinh ra là một tay bà chăm sóc nuôi lớn. Bây giờ bảo bà đi thì khác nào đoạt mất niềm vui duy nhất của bà.
“Chuyện này để sau bàn đi ạ...” Chuông điện thoại vang lên Sở Tâm Nhi nhanh chóng bắt máy.
Nhược Lan ở bên kia đầu dây vừa nghe đến giọng con gái liền bật khóc
“Tâm Nhi, bố...bố con qua đời rồi...”
Trước mắt Sở Tâm Nhi mọi vật như mờ đi, cô chỉ để lại một câu rồi tắt điện thoại “Con đến liền...”
Khi Sở Tâm Nhi đến bệnh viện thì thấy mẹ đang khóc nấc bên giường bệnh của bố còn bác sĩ thì bất lực lắc đầu nói xin lỗi. Cô cố lê bước chân đến nhìn Sở Định giọng nói nghẹn ngào nấc nghẹn vang lên
“Bố! Con đến rồi, bố đừng ngủ nữa....Huhu...” Gương mặt nhỏ nhắn của cô toàn là nước mắt, không biết thời gian trôi qua bao lâu đến khi sắc trời chuyển tối Sở Tâm Nhi mới nén đau lòng đứng lên đi về phía mẹ.
“Mẹ, đứng lên đi. Dưới đất lạnh lắm...”
Nhược Lan bỏ ngoài tai lời nói của con gái bà cứ như cái xác không hồn ngồi trên sàn nhà lạnh băng âm thầm khóc. Tình cảm của bà và Sở Định tốt đẹp như vậy bây giờ ông ra đi hơn ai hết bà là người khó tiếp nhận nhất.
“Mẹ muốn được ở với bố con thêm lúc nữa...“.
***
Ngày hôm sau đám tang Sở Định được Sở Tâm Nhi đứng lên tổ chức. Nhược Lan mặc bộ đồ đen tóc búi cao đứng bên linh cữu ông.
Đám tang được tổ chức vô cùng long trọng, Lưu Hà và Lý Tịnh đã đến từ sớm để giúp cô tiếp khách. Tề Hạo cùng bố anh đến thắp cho Sở Định nén nhang, ông Tề đi đến trước mặt Nhược Lan nhẹ giọng an ủi
“Xin chị nén đau thương!”
Nghĩ đến việc Tề Phương thu mua Sở Thị bà Nhược Lan lại tức giận không ngừng. Bà ngẩng đầu nhìn ông nở nụ cười châm biếm “Cảm ơn ông!”
Câu cảm ơn được bà nói qua kẽ răng bàn tay nắm chặt một góc áo đến nhăn nhúm. Tề Hạo từ xa đã nhìn thấy một màn này hai đầu lông mày của anh nhíu chặt lại trong lòng khó chịu không thôi.
“Anh qua đó ngồi đi“.
Không biết từ bao giờ Lưu Hà đã đi đến cạnh anh dịu dàng chỉ vào chiếc ghế cách đó không xa nói.
Tề Hạo quay đầu nhìn cô gái đứng cạnh anh trong đầu có chút kí ức về cô, anh hỏi “Em là...?”
Lưu Hà có chút thất vọng khi anh không nhận ra mình cô cố vui vẻ nói “ Em tên là Lưu Hà, bạn của Tâm Nhi“.
“À. Anh nhớ rồi, em là cô gái cùng anh đến bệnh viện hôm đấy“.
“Đúng rồi“. Cô gật đầu.
“Tâm Nhi chắc đang rất đau lòng, em giúp anh an ủi cô ấy nhé“. Nhắc đến Sở Tâm Nhi ánh mắt Tề Hạo trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Lưu Hà gật đầu không nói gì thêm.
Lễ tang diễn ra gần xong thì trợ lý của Sở Định đến. Anh thắp cho ông nén nhang rồi đi đến chỗ Sở Tâm Nhi thấp giọng nói “Tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô“.
Hai người đi đến bàn trà ngồi xuống người trợ lý lấy trong cặp tài liệu ra một bản giấy tờ.
“Đây là...” Sở Tâm Nhi lật xem ngạc nhiên hỏi.
“Đây là giấy tờ của một căn hộ chung cư cao cấp ở đường X, Chủ tịch đã mua vào mấy tháng trước và do tôi đứng tên. Vì những tài sản cũng như tiền bạc của ngài đã bị đóng băng và thu hồi cho nên...” Người trợ lý nói đến đây thì dừng lại.
“Ý anh là bố tôi mua căn hộ này là chừa lại đường lui cho mẹ con tôi?” Sở Tâm Nhi khóc hỏi, đến tận cuối đời ông vẫn lo lắng cho cô và mẹ.
Người trợ lý gật đầu, uống ngụm trà rồi nói tiếp “Biệt thự mà hai người ở đã bắt đầu bán đấu giá rồi, cô và phu nhân nên nghĩ đến việc chuyển qua đây đi“.
Anh ta đứng lên trước khi rời đi còn nói một câu “Đây là điều cuối cùng chủ tịch có thể làm cho cô và phu nhân“.
Khi Sở Tâm Nhi ngẩng đầu nói cảm ơn thì anh ta đã đi mất chỉ để lại bóng lưng cao gầy đằng sau.