Hạ Minh sau khi tan làm ở cửa hàng bánh ngọt liền đạp xe về trường. Trong giọ xe là một chiếc túi đựng trà sữa và bánh Tiramisu mà anh lấy cho Sở Tâm Nhi như lời hôm qua đã nói.
Đứng dưới dãy nhà kí túc xá nữ Hạ Minh chần chừ không dám bước vào. Một bạn gái tốt bụng tiến lên hỏi thăm.
“Học trưởng Hạ, anh muốn tìm ai? Có thể em sẽ giúp được.”
Nhìn cô gái trước mặt nhiệt tình giúp đỡ Hạ Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy phiền cậu giúp tôi gọi Sở Tâm Nhi ở khoa thiết kế. Cảm ơn.”
Cô bạn gái gật đầu rồi chạy vào kí túc xá gọi to: “Sở Tâm Nhi, học trưởng Hạ tìm cậu!”
Câu nói của cô ấy làm cho cả kí túc xá nữ đều chấn động. Cửa sổ các phòng đều mở toang rồi ló ra mấy cái đầu tò mò dòm ngó. Hạ Minh xấu hổ đưa tay gãi đầu ra vẻ không có chuyện gì.
“Kìa, tìm cậu.” Lý Tịnh ngồi trên cửa sổ hóng gió liền buông lời trêu chọc.
“Có phải hai người đang hẹn hò không? Lần đầu tiên thấy học trưởng Hạ đến kí túc xá nữ.” Lưu Hà sán đến cạnh cô nói.
Sở Tâm Nhi buông cây bút chì đang cầm trong tay nhìn họ nhăn mặt nói: “Các cậu phiền quá! Mau làm việc của mình đi.”
Cô đi dép rồi chạy khỏi phòng đi xuống đứng trước mặt Hạ Minh vuốt tóc: “Tìm tôi?”
“Tiramisu và trà sữa của cô.” Anh dúi vào tay cô một cái túi được bọc cẩn thận.
Sở Tâm Nhi nhìn cái túi rồi nhìn anh, cô không nghĩ là anh lại nhớ câu nói bâng quơ mình nói hôm qua. Cô giơ chiếc túi lên cất giọng.
“Từ mai không cần đưa nữa, số tiền dư coi như là tiền công hôm nay anh đã mang nó đến tận nơi“.
“Tôi đã nói là sẽ đưa đến khi hết số tiền đó, chỗ tôi làm không tính tiền ship“. Hạ Minh đút hai tay vào túi quần không vui trả lời. Cô gái này thật sự nghĩ rằng tiền là vạn năng sao?
“Thế thì coi như tôi trả riêng cho anh“. Cô không tin trên đời này lại có người chê tiền.
“Không cần“. Bỏ lại hai chữ anh xoay người đi về kí túc xá nam.
Cô nhìn bóng lưng anh thầm nghĩ “con người anh lòng tự trọng cũng cao đấy“. Cô nhìn xuống chiếc túi rồi xách lên phòng.
“Anh ấy đưa gì cho cậu vậy?” Lưu Hà không nhịn nổi tò mò lên tiếng.
“Bánh và trà sữa“. Sở Tâm Nhi trả lời ngắn gọn rồi ngồi lại bàn học hoàn thành nốt bản vẽ còn dang dở của mình.
“Anh ấy đang theo đuổi cậu à?” Lý Tịnh cũng đi vào hỏi.
Sở Tâm Nhi đang cắm cúi tẩy tẩy xoá xoá liền thở dài: “Theo đuổi cái con khỉ? Các cậu lấy ăn đi“.
“Cậu nghĩ bọn tôi là cái thùng rác của cậu à? Đồ cậu không thích lại đưa cho chúng tôi!” Lộ Lộ nằm trên giường bực bội lên tiếng.
“Tôi có nói là mời cậu sao?” Sở Tâm Nhi ngẩng đầu nhìn cô hỏi lại.
“Tôi...”
“Không cần giải thích. Đây đều là tâm trạng của những người ghen tị với tôi, tôi hiểu.” Sở Tâm Nhi với tay lấy cốc nước trên mặt bàn vừa uống vừa nói.
“Tưởng có tiền là có thể coi thường người khác sao? Cậu đừng có mà quá đáng.” Lộ Lộ đỏ bừng mặt cãi lại.
“Tôi chưa từng coi thường ai trong cái phòng này. Nếu mà có các cậu nghĩ tôi còn có thể chung một phòng với cậu đến bây giờ không? Lộ Lộ, tôi nhắc nhở cậu. Lần sau đừng có nói những câu nói vô nghĩa này nữa, lo làm tốt việc của mình đi!“. Sở Tâm Nhi nói xong liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để lại Lộ Lộ đang tức giận đến hai tay nắm chặt lại.
“Lộ Lộ, cậu sao vậy? Mình thấy Tâm Nhi cũng tốt mà!” Lưu Hà không hiểu hỏi Lộ Lộ.
“Mình chính là nhìn không quen cô ta ra vẻ quan tâm đến người khác!” Lộ Lộ bực tức nói to.
“Lần này cậu không đúng rồi!” Lý Tịnh nói xong cũng lên giường đi ngủ.
“Các cậu...”
Ký túc xá nam, phòng 177.
“Sao về muộn vậy? Lại tăng ca à?” Trần Đông đang chỉnh sửa bản vẽ của mình trên máy tính thấy Hạ Minh về muộn quan tâm hỏi.
“Không có!” Hạ Minh cởi áo vắt lên ghế nói.
“Hạ Minh, mình lại rớt môn Tiếng Anh rồi!” Vũ Khắc Tiệp mếu máo nhìn anh.
“Đáng đời cậu!” Hạ Minh xát muối vào vết thương của cậu. Tên ngốc này, đã thi lại lần thứ 4 rồi mà vẫn không qua, thật mất mặt!
“Các cậu...”
“Im đi cho tôi làm luận văn! Còn nữa, đến bao giờ thì cậu mới thôi cái trò khóc lóc này đi? Thật đáng khinh!” Đường Phong vo tròn tờ giấy nhét vào miệng cậu ta.
“Mình mệt, ngủ trước đây!” Hạ Minh mệt mỏi đi về giường của mình. Vừa đặt lưng xuống anh đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ hôm nay anh đã rất mệt nên mới ngủ nhanh đến vậy.
Sở Tâm Nhi ngủ gật trong lúc giáo viên đang giảng bài, cả đêm qua cô lại mất ngủ.
“Đúng là mĩ nữ, đến ngủ cũng đẹp nữa.” Một bạn nam nhỏ giọng khen ngợi.
Tề Hạo nghe vậy liền quay lại, sắc mặt không vui nhìn sinh viên đó nhắc nhở: “Lo chép bài của cậu đi!”
Anh cầm cuốn sách che mặt cô đi rồi tiếp tục chép bài. Tan học, Tề Hạo đưa cho cô quyển vở dặn dò.
“Tôi đã chép hộ cậu rồi, đem về xem đi“.
Sở Tâm Nhi cầm lấy quyển vở cảm ơn rồi đi mất. Tề Hạo đằng sau nhìn cô đăm chiêu không nói.
Đến tối Hạ Minh lại tiếp tục đưa bánh và trà sữa đến cho cô. Sở Tâm Nhi nhìn anh cười nói: “Anh có thể dẫn tôi đi ăn món gì khác không? Bù lại, từ mai anh không phải đưa trà sữa cho tôi nữa“.
“Được“. Hạ Minh gật đầu đồng ý.
Sở Tâm Nhi được anh chở đến một quán phở ở trong con hẻm nhỏ cách đại học A gần 15 phút đi xe đạp. Cô nhảy khỏi xe của anh nhìn quán phở rồi quay lại hỏi: “Anh có chắc là mình sẽ ăn ở đây không?”
“Yên tâm, phở ở đây chắc chắn sẽ làm cô ăn đến nghiện.” Hạ Minh dựng xe vào lề đường rồi dắt tay cô đi về phía một chiếc bàn trống.
“Cho cháu hai bát phở bò tái.” Hạ Minh vừa lau ghế hộ cô vừa gọi đồ ăn.
Chủ quán phở là một bà thím ngoài 50, bà nhìn hai người rồi nhiệt tình chào hỏi: “Hạ Minh, hôm nay cháu dẫn bạn gái tới ủng hộ thím à? Bạn gái cháu nhìn thật xinh đẹp!”
Hạ Minh chỉ cười không nói. Một lúc sau hai bát phở bò tái được đặt trên chiếc bàn gỗ, mặc dù rất đói nhưng Sở Tâm Nhi vẫn quyết không động đũa.
“Ăn thử đi,rất ngon đấy.” Hạ Minh vừa thổi mì vừa giục cô.
Không thể nào không an ủi dạ dày của mình Sở Tâm Nhi cầm đũa lên ăn thử.
“Nóng quá!“. Cô vội bỏ đũa xuống kêu lên.
“Cẩn thận“. Hạ Minh đưa cho cô cốc nước tốt bụng nhắc nhở. Anh lấy giấy giúp cô lau nước mì bắn lên mu bàn tay.
Đôi bàn tay trắng nõn của Sở Tâm Nhi lập tức đỏ lên làm cô đau đến nhíu mày. Hạ Minh cầm tay cô lên thổi một cách tự nhiên, hành động này của anh làm Sở Tâm Nhi ngại ngùng rút tay lại.
“Tôi không sao“.
“Vậy cô mau ăn đi không phở sẽ nở hết.” Hạ Minh cúi đầu tiếp tục ăn.
“Anh học năm 3 còn tôi mới năm nhất. Theo lí phải gọi anh một tiếng “đàn anh” mới phải“. Sở Tâm Nhi vừa ăn vừa nói.
“Tôi không quan tâm mấy điều đó, dù gì cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.” Anh lắc đầu.
“Nhưng anh cũng không thể gọi cả tên lẫn họ của tôi được. Thật khó nghe.” Anh không quan tâm nhưng cô thì có.
“Vậy tôi nên gọi như thế nào?” Hà Minh ngẩng đầu lên hỏi cô.
Sau một lúc suy nghĩ cuối cùng Sở Tâm Nhi sảng khoái nói: “Gọi tôi là Tâm Nhi đi“.
“Được“. Hạ Minh gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong hai người chọn cách đi bộ cho xuôi bụng. Hạ Minh dắt xe đi cạnh cô nói.
“Sao gặp bất cứ chuyện gì cô đều chọn cách giải quyết bằng tiền? Cô không nghĩ đến những điều khác sao?”
Sở Tâm Nhi lắc đầu trả lời: “Vì thứ duy nhất tôi có chính là tiền. Mọi người gặp vấn đề chỉ cần đưa tiền thì họ sẽ tự giải quyết, chỉ có anh là ngoại lệ“.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện chả mấy chốc đã đến trước cổng kí túc xá nữ. Sở Tâm Nhi đứng lại nói: “Cảm ơn đã đưa tôi đi ăn, đúng là từ khi vào đây tôi chưa từng ăn no như vậy“.
“Nếu cô muốn lần sau tôi sẽ lại đưa cô đi“. Hà Minh nhìn cô cười nói.
“Mong rằng sẽ có lần sau“. Sau khi nói xong Sở Tâm Nhi liền quay người đi lên phòng như là chạy trốn.
Hạ Minh nhìn theo đáng vẻ của cô cười rồi cũng dắt xe về kí túc của mình.