Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 22: Chương 22: Say Rượu Loạn Tính




“Bác Minh, mẹ Lan… Hai người giúp con với!”

Hai người phụ nữ đang say sưa xem phim truyền hình dài tập trong phòng khách, nghe tiếng gọi, vội xỏ dép chạy ra.

Trước cổng, cô gái nhỏ mang trên mình tảng băng khổng lồ, đang vịn vào song cửa thở phì phì. Bên cạnh cô gái, thiếu niên nào đó khuôn mặt tối thui, cả người tựa bên tường, dùng chân đá qua, đá lại mấy chiếc lá khô trên mặt đất. Mà tảng băng nào đó thì có vẻ đang rất hưởng thụ. Cậu ngả trên đỉnh đầu Gà Mái, hai má trắng mịn vì say rượu, nhiễm một tầng ửng hồng xinh đẹp, hai hàng mi dài như hai cánh quạt, chớp động nhẹ nhàng, thỉnh thoảng khóe môi khẽ nhếch lên như đang mỉm cười.

“Con trai, sao thế này?” Bà Lan vừa gạt tóc mái của con sang một bên, vừa lo lắng hỏi.

Hoàng Bách hơi nghiêng đầu nhìn mẹ, chớp mắt mấy cái, nhoẻn miệng cười hì hì, sau đó không nói nửa chữ lại ngả trở về đỉnh đầu Thảo Ngân.

“Hôm nay, cậu ấy uống say mẹ ạ.” Cô gái nhỏ lập tức thay anh bạn già trả lời.

“Uống say?” Mẹ Nguyễn nhíu mày nghi hoặc. Uống say? Thằng nhóc nhà bà cũng có lúc uống say ư?

Bà mẹ nào đó khuôn mặt trĩu xuống, khẩn trương vươn tay muốn giúp đỡ con dâu:

“Mau vào nhà! Nào, để mẹ giúp một tay.”

Thế nhưng, anh con trai nào đó giống như không vừa ý. Chỉ thấy cậu mếu mặt kháng nghị nhìn mẹ, hai tay vẫn một mực bám chặt lấy cô gái nhỏ, một phân cũng không chịu buông.

Mẹ Nguyễn thấy vậy liền hiểu ra vấn đề, xoay người nhanh chóng kéo chị giúp việc bước lên trước dẹp chướng ngại vật mở đường. Con trai bà lại đang làm nũng với con dâu đây mà.

Vì thế, Gà Mái bé nhỏ của chúng ta lại tiếp tục cuộc hành trình gian khổ, một mình khiêng vác tảng băng khổng lồ nào đó leo lên từng bậc cầu thang, hướng về phòng ngủ.

Bước vào căn phòng với tông trắng xanh chủ đạo, cô gái nhỏ dường như rất quen thuộc địa hình. Sau khi đặt người nào đó xuống giường, cô bước đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, chạy vào phòng tắm mở van nước, rồi lại trở ra đỡ người nào đó đi vào.

“Bạch Công Tử, cậu có thể tắm một mình chứ? Có cần tớ gọi Bảo Nam lên giúp không?”

Bạch Công Tử nhà ta vẫn không nói gì. Chỉ thấy cậu nhìn Gà Mái bằng ánh mắt âu yếm, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.

Lúc này, Gà Mái nào đó mới tạm yên tâm phần nào, nhẹ thở ra một hơi:

“Vậy cậu tắm nhanh lên nhé! Tớ xuống nhà lấy canh giải rượu cho cậu.”

Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn vội vã đến khi biến mất sau cánh cửa, Bạch Công Tử mới chậm rãi cởi đồ bước vào bồn tắm.

Làn nước ấm áp bao phủ. Từng thớ thịt trên người như đang giãn ra. Ai đó vừa thoải mái hưởng thụ, vừa nghĩ ngợi, khóe môi vẫn giương cao đó giờ. Nhìn Gà Mái nhà cậu bận rộn như vậy, thật giống cô vợ nhỏ đang lo lắng, chăm sóc cho chồng. Mà người chồng ở đây, dĩ nhiên là cậu rồi!

***

“Bạch Công Tử, cậu xong chưa?” Thảo Ngân bước nhanh vào phòng, đặt bát canh nóng lên bàn, cất giọng hỏi.

“Cạch…” Từ sau cánh cửa phòng tắm, Bạch Công Tử xuất hiện như một vị thần sáng chói.

Thảo Ngân lén lút nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh trước mắt.

Trong không khí bao phủ hương bạc hà thanh mát của sữa tắm, chàng trai ấy đang bước về phía cô, trên người mặc một chiếc quần ngủ màu ghi xám kiểu dáng thoải mái, vừa đi vừa dùng chiếc khăn bông trắng vắt trên cổ lau mái tóc còn đang nhỏ nước của mình. Vấn đề là, người này tại sao lại chỉ mặc mỗi quần mà không chịu mặc áo? Mà vấn đề quan trọng hơn nữa là, từ bao giờ thân hình của người này lại trở nên sinh động đến mức này?

Cơ bắp không lớn không nhỏ, vừa đủ săn chắc. Làn da khỏe khoắn bởi vì mới tắm xong, ánh lên sắc hồng trong suốt. Cô gái nhỏ hơi đưa mắt nhìn lên. Một giọt nước từ sườn mặt nam tính lăn qua yết hầu, sau đó tiếp tục chầm chậm lăn xuống dưới… Ôi, ngay cả bụng cũng có múi rồi.

“Gà Mái, giúp tớ!”

Ngượng ngùng đón máy sấy tóc từ tay Hoàng Bách, cô gái nhỏ vô cùng nhu thuận, bật máy bắt đầu công việc vốn đã không còn xa lạ với mình. Trên khuôn mặt bé nhỏ, sắc hồng từ má, nhanh chóng lan đi toàn thân. Trời đất quỷ thần ơi! Sao cô lại có thể háo sắc đến mức này? Không có tiền đồ, đúng là không có tiền đồ mà!

Trong tiếng ro ro phát ra từ máy sấy, những ngón tay nhỏ nhắn chìm nổi trong làn tóc mềm mại, bồng bềnh, cô gái nhỏ đứng bên giường vừa chăm chú sấy tóc, vừa tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của ai đó, bất giác lại ngẩn người.

Thời điểm Thảo Ngân tỉnh lại, máy sấy tóc chẳng biết đã bị đoạt đi từ lúc nào. Cơ thể cô được bao bọc bởi vòng tay ấm áp thân quen, lọt lỏm trong lòng ai đó, áp vào vòm ngực cứng rắn như bức tường thành đang tỏa ra sức nóng hừng hực. Có thể dùng một từ để hình dung tình cảnh lúc này, thân mật. Hết sức thân mật!

Khuôn mặt bé nhỏ nháy mắt biến thành trái cà chua chín mọng.

“Bạch, Bạch, Bạch Công Tử… Cậu thả tớ ra!” Thảo Ngân nhẹ nhích người tách ra, nhỏ giọng yêu cầu.

“Gà Mái…”

Gà Mái bé nhỏ theo tiếng gọi nhìn lên. Khuôn mặt ai đó lập tức phóng đại trước mắt.

Cô gái nhỏ vội vàng rụt cổ, sắc mặt ngày càng đỏ, giọng nói ngày càng nhỏ:

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

Bạch Công Tử chẳng nói chẳng rằng, một bên vẫn ôm lấy Gà Mái, một bên bắt đầu dùng ngón tay chậm rãi phác họa từng đường nét trên khuôn mặt người trong lòng,

“Bạch, Bạch Công Tử…”

Bạch Công Tử vẫn không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đầu hơi cúi xuống, trán chạm trán, mũi kề mũi, dụi qua cọ lại, miệng cười meo meo.

Gà Mái nhỏ như bị thôi miên, cánh môi anh đào khẽ mở:

“Bạch…” Mọi âm thanh kế tiếp, đều bị ai đó dịu dàng nuốt lấy.

Thảo Ngân có cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây trắng bồng bềnh. Ở thế giới đó, bầu trời cao xanh, ngập đầy trái tim màu hồng đang bay nhảy, ánh mặt trời óng ánh sợi vàng như mật ong, còn có cầu vồng bảy sắc lung linh, ngay cả gió cũng thật đẹp đẽ, nên thơ.

Trên mặt đất, bóng hai người đang ngồi trên giường hòa thành một khối. Hoàng Bách chậm rãi thưởng thức đôi môi mềm mại, từ từ dụ dỗ cô gái nhỏ rơi vào chầm luân. Môi của Gà Mái rất mềm. Cậu vừa chạm nhẹ, cánh môi ấy dường như liền tan chảy, tỏa ra mùi vị kẹo chocolate ngọt ngào, mê hoặc từng tế bào trong người cậu, khiến chúng kêu gào như muốn bốc cháy. Gà Mái của cậu…

Giây phút này, còn đâu một Bạch Công Tử luôn luôn điềm tĩnh, lý trí. Ở đó, chỉ có một Bạch Công Tử đang chìm đắm trong khát vọng yêu thương cũng với Gà Mái bé nhỏ của đời mình.

“Cạch. Hít…” Âm thanh hít gió từ cửa phòng truyền đến.

Mẹ Nguyễn tay vẫn còn đặt trên nắm cửa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc dần dần biến thành vui mừng. Phía sau, bác giúp việc dường như không thể tin nổi, hai mắt mở lớn, ngay cả miệng cũng quên khép lại. Bên cạnh, cậu thiếu niên nào đó đứng chết chân tại chỗ, khuôn mặt hết đen lại đỏ.

Nhìn hai kẻ đang dính thành một khối trong phòng, cậu nhóc Bảo Nam vốn còn ngây thơ, lại chưa hiểu chuyện đời, tức giận kèm theo ngượng ngùng, cánh tay run rẩy chỉ về phía trước, hết sức không bình tĩnh mà hô lên:

“Mặt, Mặt Lạnh thối, anh đang làm gì chị Ngân nhà tôi? Tôi liều mạng…”

Cậu nhóc còn chưa dứt lời, đã bị bà mẹ cùng bác giúp việc nào đó bị miệng, cưỡng chế lôi đi. Chuyện tốt như thế, sao có thể để thằng nhóc này phá hỏng.

Nhờ âm thanh kích động của cậu nhóc nào đó, Thảo Ngân từ trong mộng đẹp mới chậm chạp tỉnh lại. Trước mắt cô, khuôn mặt của ai đó phóng đại hết mức, ngũ quan tinh tế rõ ràng đến từng chi tiết. Vẫn đó đôi mày kiếm cương nghị, mỗi lần nheo lại luôn khiến cô nghe lời. Hàng mi dài quyến rũ, khẽ lay động nhịp nhàng. Cánh mũi xinh đẹp nhẹ nhàng hít thở, thổi lên da mặt cô từng làn hơi ấm áp. Và còn đôi môi, đôi môi… Môi? Môi ư?

Môi cô giống như, giống như là đang bị ai đó cắn mút. Lúc này, cô gái nhỏ mới chợt nhận ra có điều gì không đúng.

Bạch Công Tử đang hôn cô? Hoàng Bách đang hôn cô? Người cô thầm mến bấy lâu nay đang thực sự hôn cô? Cô không phải đang mơ đúng không?

Linh hồn của cô gái nào đó vì quá đỗi hạnh phúc đã chắp cánh bay lên trời xanh, và rồi sau đó không quá vài giây liền rơi xuống địa ngục đen tối. Bạch Công Tử hôn cô? Cậu ấy hôn cô… A, mẹ ơi… Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Dùng hết sức lực còn lại trong người, Thảo Ngân vội đẩy chàng trai nào đó ra xa, nhìn người ta bằng ánh mắt không tin nổi. Cậu ấy hôn cô? Làm sao có thể! Sao có thể có chuyện đó xảy ra! Như vậy là… Có lẽ nào, trong lúc nhất thời, cô vì không kiềm chế nổi bản thân mình, nhân lúc cậu ấy say rượu không tỉnh táo đã, đã… Tấn công cậu ấy rồi? Cô, cô đã làm ra chuyện gì?

“Gà Mái…”

Mắt thấy nạn nhân muốn tiến lại gần, tên hung thủ nào đó giống như bị lửa bén đến mông, co giò hốt hoảng chạy nhanh ra ngoài.

Mà nạn nhân nào đó, vì hành động này của cô nàng, cả người như bị dội một gáo nước lạnh, đông cứng tại chỗ. Gà Mái bỏ chạy, sẽ không trở lại nữa. Đúng rồi, người cô ấy thích đâu phải cậu. Người đó đâu phải cậu! Sao cậu có thể hành động ngu ngốc đến thế? Sao có thể vì một phút không kiềm chế mà tổn thương đến cô ấy? Tình bạn của hai người liệu còn có thể giống như trước kia? Cậu đã làm gì, đã làm chuyện gì thế này?

“Nhóc con, còn đứng đây? Mau đuổi theo con dâu cho mẹ!”

Mẹ Nguyễn nhìn con trai bị mình lay mãi vẫn không có phản ứng, tức giận đập mạnh vào vai con một cái:

“Thằng nhóc thối, con thật là vô dụng!”

Nói rồi, bà mẹ nào đó lập tức nhấc chân chạy về phòng tìm kiếm điện thoại. Phải mau chóng gọi điện cho chị thông gia hỏi thăm tình hình mới được. Vừa rồi khi con dâu chạy ra, sắc mặt rất không tốt, chỉ kịp chào bà một câu rồi vội vã ra về, nhất định là tức giận thằng nhóc vô dụng nhà bà rồi.

***

“Anh Kiệt, anh đưa em đi học đi mà!”

Sáng sớm, Liên Kiệt vừa bước ra khỏi phòng, đã bị cô em gái bé bỏng giữ chân không cho đi.

Nhìn em gái ngồi xổm trên sàn nhà, chân không đi dép, quần áo, tóc tai rối loạn như vừa chui từ chuồng gà ra đang ôm chặt ống chân mình, khuôn mặt nhăn nhó, tội nghiệp, bộ dạng đáng thương đến không thể đáng thương hơn được nữa, anh trai nào đó chỉ muốn ôm đầu kêu gào.

Từ tối qua, sau khi trở về từ nhà bố mẹ nuôi, em gái anh liền xông vào phòng anh, nói thế nào cũng một mực ôm chân anh, nhất nhất đòi anh đưa nó đi học. Nếu như mẹ anh không dùng vũ lực đe dọa, rất có thể nó còn phục luôn bên giường anh đến sáng ấy chứ.

“Mau buông tay! Anh muốn vào phòng vệ sinh.”

Em gái nhỏ vẫn một mực ôm chặt ống chân anh trai, cố sức nặn ra hai giọt nước mắt:

“Anh Kiệt, anh đưa em đến đầu đường thôi cũng được, em sẽ tự đi bộ vào.”

“Em gái, anh mày nhắc lại lần nữa. Mau – buông – tay! Mày muốn anh muộn làm đấy hả?”

“Anh trai yêu quý… Giúp em đi. Anh là anh trai tốt nhất trên đời mà, anh sẽ giúp em mà, đúng không?” Em gái nhỏ vẫn rất cương quyết ôm chân anh trai.

Anh trai Lý đầu đầy vạch đen, vừa ra sức gỡ tay em gái vừa gào lên:

“Mày có buông ra không thì bảo? Anh sắp ra quần đến nơi rồi đây này.”

“Anh Kiệt…”

“Buông – tay!”

“Anh Kiệt…”

“Buông…”

Mãi mới thoát khỏi móng vuốt của em gái, ông anh nào đó đứng bên trong nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đã chốt chặt, nhẹ thở phào một hơi. Cả tối qua bị em gái quấy nhiễu cũng thôi đi. Bây giờ, vừa mới mở mắt ra đã bị quấy nhiễu tiếp là thế nào? Chuyện này chắc chắn có liên quan đến thằng nhóc Mặt Lạnh kia. Chắc chắn! Kiếp trước, anh mắc nợ với thằng nhóc đó sao? Vì cớ gì anh luôn là người phải gánh chịu hậu quả nó gây ra chứ?

Bên ngoài, em gái nhỏ bị anh trai xua đuổi, đang ngồi bệt trên nền nhà, khuôn mặt mếu máo nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, càng nhìn càng buồn rầu.

“Gâu…”

“Oa, Tiểu Hắc ơi, tao phải làm sao bây giờ? Anh Kiệt không chịu đưa tao đi học. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ…”

Phía sau, Bảo Nam đứng nhìn cô chị nhỏ nhà mình hết ăn vạ rồi lại ôm cún yêu gào khóc nãy giờ, cau mày bất mãn hắng giọng:

“Tôi phải về rồi.”

“Oa, oa… Tiểu Hắc ơi…”

“Tôi phải về rồi!”

Mặc cho nhóc em cao giọng nhấn mạnh, cô chị nhỏ vẫn ôm khối bông trắng ngồi trước cửa phòng vệ sinh gào khóc “Oa oa…”.

“Thảo – Ngân – béo…”

Lúc này, cô chị nhỏ mới chịu buông khối bông lớn trong lòng ra, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy, cậu nhóc nào đó vai đeo balo, tay xách theo túi lớn túi nhỏ quà hai bác mua tặng vốn đang đứng ở đầu cầu thang bất mãn nhìn chị mình, vừa thấy chị nhìn lại, liền hất cằm lạnh lùng bước đi.

Cô chị nhỏ nhìn theo bóng dáng cậu nhóc khuất dần sau tay vịn cầu thang, sắc mặt buồn rầu đen thui, sao đó “Bùm…” một tiếng đỏ bừng rồi lại trắng bệch. Chết rồi, chết rồi! Sao cô có thể quên được vấn đề quan trọng thế này được cơ chứ? Tối qua, thằng nhóc này đã nhìn thấy cô, thấy cô… Cũng may, nó còn chưa ho he gì với ai. Nếu không, cô chỉ có nước chui vào chuồng gà chết già trong đó mất thôi. Không thể để nó lộ ra được!

Nghĩ rồi, cô gái nào đó lập tức bật dậy, phóng theo hướng nhóc em vừa biến mất:

“Bảo Nam, Bảo Nam…”

Bố mẹ Lý đang tiễn bố con Bảo Nam trước cổng nhà, nghe tiếng gọi gấp gáp của con gái liền đưa mắt nhìn nhau.

Vừa xuất hiện, Thảo Ngân lập tức ôm chầm lấy nhóc em, ngoài mặt giống như quyến luyến không muốn rời xa. Thế nhưng, trước khi buông tay, cô gái ấy vẫn không quên mục đích chính mà thì thầm:

“Chuyện tối qua, giúp chị giữ bí mật nhé!”

Bảo Nam trừng mắt nhìn chị mình mấy giây, không nói nửa lời liền xoay người ngồi vào taxi.

Liên Kiệt chạy ra, mấy người lớn nói thêm vài câu, chiếc xe taxi chậm rãi rời khỏi con ngõ nhỏ.

Phía sau, cô gái nhỏ chăm chú nhìn theo, vẫy tay không ngừng:

“Bảo Nam, nhớ giữ lời hứa nhé!”

“Hứa gì?” Âm thanh ma quỷ gần kề.

Thảo Ngân chậm chạp quay đầu. Bố mẹ cô không biết đã vào trong từ lúc nào. Chỉ thấy anh trai cô tựa người bên cổng, hai tay khoanh trước ngực, đang nheo mắt nhìn cô.

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, em gái nhỏ rụt rè lên tiếng:

“Cái đó, em… Thực ra, chuyện là…”

“Hừ, còn muốn anh đưa đi học thì nhanh lên.” Bỏ lại một câu như thế, ông anh ma quỷ thong thả vào nhà.

Phía sau, em gái nhỏ nghe vậy, lòng vui như mùa xuân trở về, chạy đến ôm chầm lấy anh trai:

“Anh Kiệt, anh thật tốt! Em yêu anh nhất!”

Và như thế, ngày hôm đó, anh trai nhà họ Lý đảm nhiệm công việc đưa em gái đến trường thay cậu em nuôi.

Trong lúc đó, ở nhà cậu em nuôi nọ, một chuyện vô cùng động trời đã xảy ra: Hoàng Bách không muốn đi học.

Chuyện là, sau khi cô gái nhỏ bỏ chạy, chàng trai ấy đã nhốt mình trong phòng, thức trắng cả một đêm.

Buổi sáng, mẹ Nguyễn mãi không thấy con trai xuống, gọi cửa lại không có tiếng trả lời, liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa. Xộc vào mũi bà là mùi thuốc lá nồng đậm. Trước mắt, con trai bà đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào bên hông giường, đầu tóc rối bời, bọng mắt thâm quầng, vẻ mặt lạnh lẽo, trên tay là điếu thuốc lá đang cháy dở. Xung quanh vị trí con ngồi, bà còn thấy rất nhiều tàn thuốc cùng đầu thuốc đã cháy hết.

“Bà chủ, thằng bé…”

“Chị nấu giúp em bát cháo gà.”

Nhìn bà chủ bước đến ngồi xuống, ôm cậu chủ vào lòng vỗ về, bà Minh nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, trở lại bếp bắt đầu nấu đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.