Rốt cuộc thì cô vẫn chọn cái phao Tử Anh để cầu cứu. Đi đâu mà chẳng lại bị bắt về cơ chứ!
Và đúng như vậy cô vừa ở căn hộ của Tử Anh thì liền bị tìm ra ngay.
-“ Dương tổng , tiểu thư về rồi ạ.”
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô cũng ngoan ngoãn theo trợ lí Từ. Mặc dù là bố sai,
nhưng cô cũng không nên nói ông ấy như vậy. Dù sao ông ấy cũng là bố cô.
-“Anh Tuyền lên thay đồ rồi xuống ăn cơm.”
Dương Minh Hạo không nhắc lại chuyện lúc trước. Ông biết là con gái mình chịu không nổi mới lỡ miệng nói ra, ông là người có lỗi, không thể truy cứu .
**************
Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn người phụ nữ đối diện. Bà ấy, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn có thể nhìn thấy bà lúc còn trẻ là một thiếu nữ xinh đẹp.
Nhưng người phụ nữ như vậy, cho dù bà ta đẹp bao nhiêu, thì làm sao có thể
thay đổi bà ta là “một tiểu tam” phá hoại hạnh phúc gia đình người khác
cơ chứ. Bà ta, không bao giờ xứng đáng thay thế mẹ cô. Trên đời này, mẹ cô vẫn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Lục Kiều Ân không hề né tránh ánh mắt suy xét của Dương Minh Anh Tuyền. Bà biết chuyện này với cô là khó có thể chấp nhận được. Nhưng là Dương Minh Hạo có nỗi khổ riêng không thể nói …
Thấy trên bàn ăn có vẻ khá căng thẳng, Dương Minh Hạo liền mở lời.
-“Từ bây giờ chúng ta là một gia đình, phải ăn cơm với nhau chứ. Anh Tuyền, Kiều Ân nhanh ăn đi!”
Cô thật sự không muốn ăn chút nào, nhưng vì dạ dày của cô đang “nhiệt
liệt”biểu tình nên Anh Tuyền buộc vào nuốt cơm xuống, nhưng cơm vừa
ngang đến cổ thì liền trôi ngược ra ngoài.
-“Cuối tuần con theo
Lục Thiên tới công ty học hỏi đi. Con cũng 17 tuổi rồi, cũng nên biết
công ty nhà mình đang kinh doanh cái gì.”
-“ Con không …”
À mà khoan, bây giờ bà Lục hiện đang là vợ của bố cô, vậy trên danh nghĩa anh ta là con trai của bố cô sao?
Vậy nếu cô không biết gì về kinh doanh thì tất cả công ty đều rơi vào tay Lục Thiên!?
Không được… nhất định không cho hai người này toại nguyện.
-“Con đi!” Nhìn thấy thái độ quay như chong chóng của con gái, Dương Minh Hạo đúng là dở khóc dở cười. Ông đương nhiên biết trong cái đầu nhỏ của cô
đang nghĩ gì, nhưng không sao, chỉ cần cô chịu đi theo Lục Thiên học hỏi là được rồi. Lục Thiên thật sự là một chàng trai vô cùng tài giỏi.
**********************************
Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, đúng là không thích của nào trời ban của
đó, thậm chí là ban rất nhanh chóng. Lục Thiên cũng đã tới, lúc anh mở
cửa xuống xe vừa hay lại nghe thấy cuộc đối thoại của cô và Lục Kiều Ân.
-“Đây là thẻ Minh Hạo đưa cho con, con cầm lấy mà dùng.”
-“Không cần, tôi đã có. Bà cứ cầm lấy mà xài.”
-“Nhưng đây là …”
Bà Lục chưa kịp nói gì thì một giọng trầm thấp cắt ngang.
-“Thật sự không cần?” Bỗng cô cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, né tránh ánh mắt Lục
Thiên cùng che dấu cảm giác hơi sợ hãi cô liền quay mặt đi chỗ khác. Lục Thiên vừa hay lại nghĩ cô thật sự không cần.
-“Mẹ cất vào đi!”
-“Nhưng…”
-“Cất vào!” Lục Thiên là người thế nào Lục Kiều Ân rất hiểu rõ. Anh là người
nói một là một, hai là hai và cũng là người chỉ cho người khác 1 cơ
hội.
Anh Tuyền nghe thấy tiếng nói giận dữ của anh liền bỏ chạy đến chỗ xe, không dám ngoái đầu lại.
-“Lục Thiên, con đừng dữ dằn với em nó như vậy, nó còn nhỏ…”
-“17 tuổi là nhỏ? Vậy khi nào là lớn? Con tự biết cư xử.”
Bà Lục chỉ biết thở dài nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
Lục Thiên ngồi vào trong xe vẫn thấy Anh Tuyền đứng như tượng bên ngoài.
-“Còn chưa chịu lên xe?”
Dương Minh Anh Tuyền đứng ngoài trời cả ngày mới biết là anh đang nói chuyện với cô.
Đáng chết, cô thậm chí chưa cảm thấy ai đáng ghét như thế này, cô còn không ghét Chu Lạc như vậy. Nhưng người đàn ông này thật sự đáng sợ, đối thủ quá mạnh, còn cô thì không có gì. Không thể
động thủ, cô đành ngoan ngoãn ngồi lên xe, cài dây an toàn…
Anh
Tuyền ngồi trên xe thật là không yên nổi, hết chơi điện thoại đến đứng
lên ngồi xuống. Cô cảm thấy ngồi vậy rất khó chịu. Cô liếc nhìn xung
quanh, chả thấy gì đặc biệt ngoài xe quá sạch. Đúng vậy sạch không có
một hạt bụi. Lại nhìn nhãn hiệu xe liền biết xe này chưa từng xuất hiện trong nhà của mình.
Chẳng lẽ là …
-“ Xe này là mới mua phải không? Là bố tôi bỏ tiền mua cho anh hả?”
“Bíp … bíp…”
Chỉ có tiếng còi xe và tiếng gõ tách tách trên bàn phím. Không khí vẫn lành lạnh như vậy, cũng không ai trả lời cô.
Không thấy anh trả lời, Anh Tuyền lại tưởng là thật liền tiếp tục mở miệng giễu cợt:
-“Lục Thiên, không ngờ anh ở Mỹ lăn lộn cũng chỉ được thế này thôi sao? Thì ra cũng chỉ là khoe mẽ vẻ bề ngoài. Anh đừng mơ tưởng, bố tôi bảo tôi gọi “anh trai” thì tôi sẽ gọi anh là anh trai sao? Thật nực cười! Dương Minh Anh Tuyền tôi chính là không có người anh trai như
anh. Không bao giờ!”
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Thiên, anh chỉ mím môi không hề trả lời, xem lời cô như gió thoảng mây
bay mà không hề dừng lại động tác gõ bàn phím. Lúc này, Anh Tuyền mới nhận ra, cơ hội thắng Lục Thiên là rất mong manh.
Bỗng cô nhận được điện thoại của Tử Anh.
-“Đi chơi sao? Mình đang trên đường tới công ty ba.”
-“Cậu tưởng mình thích sao? Không thể hiểu nổi, 17 tuổi không học toán, ngoại ngữ, đi học kinh doanh làm quái gì nữa.”
-“Ừm được rồi, vậy cậu đi chơi vui vẻ!”
Kết thúc cuộc trò chuyện thì xe đã từng trước cửa nhà cao ốc tập đoàn DT. Vẫn đang ngẩn ngơ thì bên tai liền nghe tiếng mở cửa cùng tiếng nói “ngàn vàng” của người bên cạnh.
-“Nếu rảnh rỗi quá, thì hay nghĩ xem làm thế nào để giúp cho ba cô đi! Có
buồn cười hay không khi con gái đã lớn vậy rồi mà Dương Minh Hạo vẫn phải còng lưng bù đầu nghĩ cách cứu công ty. Giờ tôi đã hiểu tại sao ông ta lại có vẻ già hơn trước tuổi rồi.”