Tối hôm đó, Hòa Lam cũng bị bệnh không rời giường nổi. Lúc Đỗ Biệt đến thăm cô, sắc mặt cô tái nhợt, cô đang ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
Tam Giác Vàng là khu rừng khí hậu nhiệt đới nên phần lớn lúc sáng sớm trời còn sáng sủa, từ sau buổi trưa là trời đầy mây đen, cứ thế mưa đến tối.
Đêm qua cũng là một đêm mưa gió sấm sét như mọi khi, Hòa Lam ở trên giường trùm mền mà phát run, đến buổi sáng nay vẫn vậy. Đỗ Biệt sờ sờ trán của cô thấy nóng ran, anh ta đút thuốc cho cô nhưng cũng không thấy đỡ hơn.
“Em có tâm sự à?”
Anh ta hỏi xong, thật lâu sau Hòa Lam mới đáp lại: “Không có!”
Trước giờ khi có tâm sự cô đều để ở trong lòng. Đỗ Biệt chỉ cười cười không nói gì, trong lòng lại thấy mâu thuẫn nhưng anh ta chỉ có thể ngồi ở bên giường trông chừng cô. Hòa Lam quay lưng đi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Bóng lưng cô gầy gò yếu ớt làm cho Đỗ Biệt có cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi đến là có thể cuốn cô đi. Đỗ Biệt cho người mang thêm chăn đến, để anh ta tự đắp lên người cô.
Hòa Lam giống như không có cảm giác gì chỉ lẳng lặng nằm.
Đỗ Biệt biết cô không có ngủ.
Mấy ngày liên tiếp mưa to đem đất đỏ trên núi cọ rửa đóng thành tầng tầng lớp lớp dưới mặt đường và những thung lũng. Đất bùn cũng đã làm tắt đường chính từ hang núi ra ngoài. Binh lính nhanh chóng được điều đến dọn thông đường, bộ dạng trên núi lại được khôi phục như trước.
Bạch Tiềm đã khoẻ lại, bệnh tới nhanh mà khỏi cũng nhanh.
Sau khi bước xuống giường, cậu đẩy cửa bước ra ngoài hành lang. Mặt trời trên đầu chiếu xuống lóa mặt, cậu phải vuốt mặt mấy lần mới có thể khôi phục lại tầm nhìn.
Đúng lúc Mục Lăng đi lên lầu, cô ta nhìn thấy cậu thì cười mỉm hỏi: “Anh đã tỉnh rồi à?”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm rồi.”
Bạch Tiềm chau mày, nghĩ một ngày một đêm dài đến cỡ nào, có khi nào cô ấy lại biến mất như lần trước rồi không? Không gì là không thể. Nghĩ đến việc đó hoàn toàn có khả năng, trái tim cậu bỗng thấy đau nhói.
Mục Lăng thấy sắc mặt cậu rất tệ, liền hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào khó chịu à?”
Trước kia dù từng trải qua những hoàn cảnh ác liệt nhưng cậu rất ít khi ngã bệnh. Lần này, không biết làm sao lại bị như thế này? Bây giờ nghĩ lại mà cô ta vẫn thấy khó tin. Những lời rời rạc cậu nói khi mê man cứ mãi lẫn quẩn trong đầu cô ta, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra.
Bạch Tiềm là người như vậy làm sao bị người khác ràng buột được?!
Mặc kệ Mục Lăng lăn tăn như thế nào, cuối cùng cô ta chốt lại đấy là chuyện không thể. Bây giờ cô ta lại hoài nghi có phải mình đã nghe lầm chăng. Bởi vì người thanh niên đang vịn lan can đứng trên hành lang kia chính là Bạch Tiềm của thường ngày mà cô ta biết.
Lần này bọn họ tới Tam Giác Vàng thực chất có một mục đích đặc biệt. Tuy đây không phải là chuyện bọn họ tự khơi gợi nhưng lại là một cơ hội rất tốt để phát triển thanh thế, nở mày nở mặt cho gia tộc.
Buổi chiều, Đỗ Biệt cho người chuyển lời mời Bạch Tiềm đi vườn hoa ngắm cảnh.
Nơi này có nhiều khu vườn lớn trồng hoa và cây cảnh khác với mấy loài hoa tạp dưới chân núi. Trong vườn trồng nhiều loại cây và hoa khác nhau, xung quanh còn trồng những bụi trúc xanh ươm để tận dụng che bóng mát cho lối đi.
“Ở nơi này, chúng tôi trồng nhiều nhất là hoa lan.” Đỗ Biệt cười nói với cậu.
“Rất đẹp.” Bạch Tiềm tùy ý nói.
Mục Lăng đi theo sau nhưng giữ khoảng cách nhất định. Cô ta xem gì cũng không thấy vừa mắt, đi dọc đường cũng tuyệt nhiện không mở miệng nói lời nào.
Từng mõm đá nhô ra sườn núi là mỗi khu vườn nhỏ, mỗi nơi đều trồng các loại lan được chia ra theo màu sắc và giống khác nhau. Trong vườn gió nhè nhẹ đưa, làm rung rinh những khóm lá trúc buông mình như liễu rũ. Từ xa xa trông lại, khu vườn như một góc biển màu xanh lá hài hòa dưới bầu trời xanh với ánh nắng vàng rượm. Khách đi ngắm hoa trong vườn cũng cảm thấy thư thái ít nhiều.
Có một bóng người thon thả thấp thoáng bên trong rừng trúc đang vẩy nước tưới cho những mầm hoa vừa nhú lên tối qua. Trên người cô quấn một chiếc xà rông xanh nhạt, lộ ra bờ vai trắng mịn nõn nà, mái tóc cô buông thõng rũ lên bờ vai trái. Bạch Tiềm dừng bước lại, nhìn người kia muốn phỏng cả mắt.
Nói với Bạch Tiềm thứ lỗi một chút, Đỗ Biệt chạy mấy bước lên phía trước, ân cần hỏi: “Không phải em đang bị cảm sao? Sao không ở trong phòng mà chạy loạn ra đây?”
“Đã đỡ nhiều rồi. Em không muốn ở trong phòng hoài, tù túng lắm nên đi ra ngoài cho khuây khỏa một lát.” Hòa Lam cố nặn ra nụ cười với anh ta nhưng kỳ thực sau lưng anh ta đang có một kiểu ánh nhìn sắc bén như đang cắt vào da thịt cô, làm cho cả người cô cứng ngắt.
Đỗ Biệt cười uyển chuyển rồi giành lấy chậu nước trong tay cô, cùng cô vẩy nước tưới hoa, sau đó anh ta kéo cô đi tới trước mặt Bạch Tiềm giới thiệu: “Tôi xin giới thiệu một chút, đây là Hòa Lam, bạn thân của tôi.”
“Bạn thân?” Bạch Tiềm cười hờ hững hỏi lại.
Đỗ Biệt tưởng rằng cậu hỏi qua loa, nên đáp: “Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Lúc anh ta lôi Hòa Lam đi giới thiệu, Hòa Lam không dám thốt ra một lời. Trong khi Bạch Tiềm tiếp tục đùa cợt: “Đó là mối quan hệ tốt!”
Hòa Lam cúi đầu, không dám nhìn đến nét mặt cậu.
Đỗ Biệt đem chậu nước đặt lên giá lan rồi nói: “Cùng nhau đi nhé!”
Hòa Lam không có phản ứng, Bạch Tiềm lại nói: “Tôi không ngại.”
Mục Lăng nhìn cậu rồi cuối cùng lại dời ánh mắt dừng trên người Hòa Lam.
Bước chậm rãi trong biển hoa, hít thở mùi thơm nhàn nhạt trong gió đáng lẽ khiến tâm hồn Hòa Lam có thể thư thái đôi chút nhưng trong tình huống này thần kinh của cô không thể giãn ra một phút nào. Dọc đường, Đỗ Biệt càng không ngừng nói chuyện trêu chọc cô cười, Hòa Lam chỉ có thể phản ứng gượng gạo. Đỗ Biệt đi bên phải, Bạch Tiềm đi bên trái cô, Hòa Lam cảm giác mình giống như một miếng thịt nướng đang nằm bốc khói trên lò.
Bây giờ Bạch Tiềm đang nghĩ gì? Có phải đang cười nhạo, khinh thường cô không? Nụ cười lạnh lẽo của cậu trong đêm mưa dường như hiện lên trước mắt cô làm lòng Hòa Lam cảm thấy lạnh lẽo đến phát run.
Lúc ra khỏi vườn hoa, ánh mặt trời bỗng trở nên gay gắt, trong nháy mắt khiến Hòa Lam choáng váng.
Đỗ Biệt đỡ lấy cô: “Người không khỏe thì đừng có ra ngoài. Lát nữa anh sai người đưa em về nhé!”
Bạch Tiềm muốn vươn tay ra đỡ nhưng lại cứng rắn thu về, bàn tay cặp bên hông người nắm chặt rồi lại buông từng đợt. Cố gắng ức chế sát khí đang dâng trào, cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Biệt cười cười nói: “Không phải anh muốn so kiếm với tôi sao? Vốn tôi không có tâm trạng nhưng giờ thấy có hứng, cũng có sức. Anh dám đấu chứ?”
Đỗ Biệt vui vẻ nhận lời. Tối ngày hôm qua, theo lễ anh ta đã đi thăm Bạch Tiềm, tiện thể đưa ra lời đề nghị này. Nhưng anh ta cũng chỉ tùy ý đề cập đến, chờ cho Bạch Tiềm khỏi bệnh lại nói, không nghĩ đến cậu ta lại nhanh chóng đồng ý như thế.
Khi đi lướt qua anh ta thì Bạch Tiềm nói nhỏ vào tai anh ta: “Người họ Bạch chúng tôi và nhà họ Đỗ các anh vốn là nước sông không phạm nước giếng. Anh Đỗ, anh đừng nói nhà họ Đỗ chuyển một khối lượng hàng hóa lớn như vậy đến địa bàn của tôi rồi mời tôi đến chỉ vì muốn cùng tôi so kiếm nha. Chuyện này anh phải giải thích hợp lý với tôi, nếu không thì đừng trách thanh kiếm này vô tình nhé!”
Đỗ Biệt nhẹ giọng cười, “Chuyện này, tối nay chúng ta sẽ bàn lại. Cậu tuổi còn nhỏ, lại vừa khỏi bệnh, tôi cũng không muốn ức hiếp cậu nhưng mà cậu có chút phách lối làm tôi thấy chướng mắt.”
“Vậy sao?” Bạch Tiềm kinh ngạc bật cười, đã nhiều năm rồi chưa có ai xem thường khả năng của cậu như vậy.
Nơi này không có phòng luyện võ đặc biệt, chỉ có một cái lều cao lớn được dựng trên bãi đất trống trông giống như cái khu sinh hoạt văn nghệ địa phương. Linh mang tới cho Đỗ Biệt một thanh kiếm vỏ ngoài làm bằng da trâu, có màu vàng sậm.
“Đồ đẹp như vậy có thể sử dụng sao?” Bạch Tiềm cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay ra Mục Lăng liền đem thanh kiếm dài vỏ màu đen đặt vào tay cậu.
Lúc Đỗ Biệt đi đến gần cậu, anh ta cười nói: “Nghe nói cậu từ nhỏ sống trong hắc đạo, còn được phong là 'Vua kiếm'. Tôi không có thời gian đến địa bàn của cậu để xem qua, nay có cơ hội tôi cũng muốn xem một chút xem tài nghệ của cậu đến đâu, có phải kinh khủng như trong lời đồn hay không?
Bạch Tiềm nhẹ nhàng cười đáp: “Tôi khuyên anh không cần phải đi.”
Đỗ Biệt nói: “Nơi nào càng nguy hiểm, tôi càng muốn đi thử. Nghe nói ở nơi đó, không chỉ học được võ nghệ?”
“Anh đi rồi sẽ biết.” Bạch Tiềm theo dõi ánh mắt của anh ta, nhoẻn miệng cười: “Sau khi đánh thắng tôi có một yêu cầu nhỏ.”
“Được! Nhưng mà cậu chắc thắng sao?” Đỗ Biệt cũng rất tự tin nói.
“Anh nhất định sẽ thua!” Ánh mắt Bạch Tiềm quét qua người Hòa Lam, cười cười với cô, nhưng nụ cười ấy cũng rất nhanh chóng liền tắt ngấm.
Sắc mặt Hòa Lam trắng bệch. Ánh mắt cậu làm Hòa Lam thấy chột dạ. Rõ ràng khi đối mặt với chuyện này, bão lòng cô trỗi dậy. Thời khắc kia cô cũng đã muốn kể hết cho cậu nghe. Nhưng Bạch Tiềm thật sự xem trọng chuyện này sao? Bao năm qua cậu không hề thay đổi sao?
Hòa Lam nhớ tới ánh mắt cậu nhìn cô, nhớ tới những lời cậu nói với cô trong mưa thì thấy lòng mình lạnh lẽo vô cùng. Cậu đã hận cô đến cỡ nào, chấp nhất ra sao... Tất cả cứ như một bức tường ngăn cô chùn bước, làm gia tăng thêm khoảng cách giữa hai người.
Cậu là người lạnh lùng đến cỡ nào đến bây giờ cô mới thấm thía.
Có lẽ bọn họ đều là những người rất nhạy cảm, đều suy tính quá nhiều. Có những lúc ai cũng biết rõ chỉ là hiểu lầm nhưng không ai chịu nhường một bước.
Nói chuyện đọ sức, kiếm hai người đã chạm vào nhau. 'Keng' một tiếng, ánh lửa vang ra. Thân kiếm vừa hẹp vừa dài chĩa về phía đối phương, xem ra hai người họ là ngang tài ngang sức. Tiếng keng keng lại tiếp tục vang lên, kiếm đỡ kiếm rồi từ từ gạt xuống.
Lòng Hòa Lam cũng thấp thỏm theo từng đường kiếm.
Bạch Tiềm ra vẻ nuối tiếc nói: “Nếu anh chỉ biết mấy đường này thôi thì không thể nào thắng tôi được.”
“Lúc này mới có một chiêu thôi mà.”
Đỗ Biệt thụt lùi rồi lại nhanh nhẹn tiến tới nhắm mũi nhọn vào đối phương. Lúc này chân của Bạch Tiềm không hề động mà cậu chỉ ngửa người ra sau, dáng vẻ uốn cong đẹp như một cây cung, tránh được đường kiếm hung hãn. Sau đó chỉ nghe leng keng mấy tiếng, cậu đã bật dậy, chặn lại thế tấn công của Đỗ Biệt, còn kề kiếm lên cổ anh ta.
Đỗ Biệt nghiêng đầu, Bạch Tiềm cười nói: “Còn muốn tiếp tục không?”
“Có vẻ như cậu rất ghét tôi.” Đỗ Biệt rất nhạy cảm, anh cảm thấy mình đang từ từ nhận diện được điều gì đang diễn ra.
“Không, tôi chỉ thấy anh không vừa mắt thôi. Vừa rồi chỉ mới khởi động làm nóng một tí, bây giờ mới chính thức bắt đầu.” Đây là nụ cười cuối cùng của cậu.
Đỗ Biệt đã không còn thấy rõ nữa, trước mắt anh ta là một tia sáng lóe lên làm anh ta chói mắt. Thân hình Bạch Tiềm nhanh nhẹn làm đối phương không kịp biến hóa, không kịp trở tay.
Bạch Tiềm nhanh nhẹn biến hóa như một bóng ma. Cậu đánh rớt kiếm của Đỗ Biệt còn bước tới sau lưng anh ta hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
Trước đây Bạch Tiềm cũng đã hù doạ rất nhiều người dám cùng cậu so kiếm, thậm chí có người quỳ xuống run lẩy bẩy. Cậu rất có hứng làm nhục người khác đặc biệt là những người mà cậu xem không vừa mắt.
Đỗ Biệt đi nhặt kiếm rồi nói: “Tôi thua.”
Vẻ mặt của anh ta rất bình thản, Bạch Tiềm cảm thấy thắng mà vô vị tẻ nhạt nên ném thanh kiếm cho Mục Lăng rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, bỗng nhiên cậu quay đầu lại nói: “Suýt chút nữa tôi quên nhắc tới yêu cầu nho nhỏ rồi.”
Anh nhìn về phía Hòa Lam ngoắc ngoắc ngón tay: “Là cô đấy!”
Sắc mặt Đỗ Biệt tối sầm lại, anh ta gấp gáp hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Căng thẳng làm gì, anh cho rằng tôi muốn làm gì?” Cậu cười xùy một tiếng, lộ vẻ xem thường nói: “Ngày mai tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, cô Hòa Lam đã ở đây cũng khá lâu rồi nhỉ? Tôi muốn nhờ cô dẫn đường cho tôi.”
Đỗ Biệt nhè nhẹ thở phào một cái. Khi anh ta ngước đầu lại thấy vẻ mặt đùa cợt của Bạch Tiềm như đã nhìn thấu suy nghĩ của mình. Anh ta cảm thấy giận nhưng không làm gì được.
'Nhưng tại sao hắn ta lại chỉ định Hòa Lam làm người dẫn đường?' Đỗ Biệt vừa nghĩ vừa nhìn Hòa Lam đăm đăm như để tìm ra đáp án nhưng bộ dạng cô dường như sợ sệt, không dám ngẩng đầu.
Chờ cho Bạch Tiềm rời đi, nơi này chỉ còn lại Đỗ Biệt và Hòa Lam, Đỗ Biệt mới lui lại mấy bước dựa vào một cây cột trụ. Hòa Lam nhìn thấy sắc mặt anh ta trắng bệch nên lo lắng, vội hỏi: “Anh bị thương hả?”
Đỗ Biệt đưa tay sờ sờ ở cổ xem lại thì thấy toàn là máu tươi. Nếu vừa rồi lưỡi kiếm đi sâu hơn mấy phân nữa thì chắc là cổ họng anh ta đã bị cắt đứt luôn rồi. Vốn dĩ Đỗ Biệt không phục Bạch Tiềm lắm nhưng đến lúc này anh mới biết được mình đánh giá sai rồi.
“Cậu ta quả thật rất lợi hại, hơn nữa hình như cậu ta rất ghét anh.” Sau khi nói câu này, Đỗ Biệt mới để ý đến ánh mắt của Hòa Lam, anh ta suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Trước đây hai người có quen biết nhau rồi phải không? Anh cảm thấy được ánh mắt cậu ta nhìn em giống như trước đây đã từng gặp em vậy.”
Hòa Lam cúi đầu nói: “Có quen biết một chút nhưng mà nhiều năm rồi không gặp. Tính tình cậu ta như thế, anh đừng trách nhé.”
Hòa Lam không biết rằng khi cô nói những lời này lại khiến Đỗ Biệt càng thêm để bụng. Anh ta đâu phải kẻ ngốc, chỉ cần kết nối vài chi tiết anh ta liền hiểu ra. Mặc dù không thể khẳng định nhưng có thể coi như anh ta đã nắm bắt được vấn đề. Trên đời này, không có mối thù hằn nào mà không có lời giải thích. Nếu như Bạch Tiềm có tính tình quái đản thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà trút giận lên mình anh ta. Hơn nữa còn là... (#Diễm: Ý tác giả muốn nói đến chuyện làm ăn lớn còn chưa bàn BT đã muốn gây sự với ĐB. Rõ ràng lý do này không hề đơn giản, mối quan hệ 'quen biết' này càng không hề đơn giản.)
Ánh mắt Đỗ Biệt nhìn Hòa Lam một hồi lâu rồi thở dài nói: “Tính tình cậu ta quả thật ương bướng, lớn gan lớn mật.”
“Có lẽ tâm trạng của cậu ta không được tốt.” Hòa Lam lộp bộp nói.
Năm năm trước, Bạch Tiềm còn là một cậu thiếu niên tuấn tú, dù có hơi thủ đoạn một chút nhưng không hề đụng tới đao kiếm. Trong năm năm này, cậu ta đã trải qua những gì...
Trên đường trở về, Hòa Lam nghĩ tới nghĩ lui mãi chuyện này.
Đường rừng núi nhỏ hẹp, uốn lượn quanh co. Trúc nhiệt đới mọc lên san sát, những ngọn trúc con mới mọc cao ngang người làm cô rất khó di chuyển.
Chợt phía sau tảng đá to có một bàn tay chìa ra bịt miệng cô lại. Hòa Lam liều mạng giãy giụa lại bị người nọ lôi đến phía sau tảng đá. Cô sợ hãi vô cùng khi người kia úp cô vào tảng đá, toàn thân áp sát khiến cô không có cách giải vây. Nhưng dù cô cố gắng giãy giụa thế nào thì người phía sau cũng không có chút phản ứng. Đến khi cô hết hơi hết sức thì người ta mới cười nói: “Kích thích không?”
Hòa Lam giật mình. Là giọng của Bạch Tiềm.
Gương mặt cậu từ phía sau dán sát vào người cô, cọ cọ vào má cô. Một tay cậu ôm trọn người cô thật chặt. Tay kia vuốt đôi môi mọng đỏ, vuốt gò má mềm mại của cô. Cậu còn cười cô: “Cứ tưởng chị có tiến bộ, ai ngờ vẫn vô dụng như vậy. Coi nè, tôi có thể đè chị hết sức dễ dàng.”
Hòa Lam bị cậu đè ép, khó chịu không chịu nổi, tế bào toàn thân đều rung động, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cô hổn hển hỏi cậu: “Em muốn làm gì?”
“Tôi muốn gì à? Đương nhiên là muốn chị rồi, chị không cảm giác được sao?” Phía dưới của cậu cọ xát với mông cô. Vật cứng kia cũng không biết xấu hổ mà thòm thèm chõi vào nơi mềm mại của cô.
“Em điên rồi! Ở đây là bên ngoài mà!” Khuôn mặt Hòa Lam từ từ đỏ lên dưới lòng bàn tay đang vuốt ve kia.
Bạch Tiềm giữ chặt cằm cô, với ngón tay đút vào trong miệng, đùa bỡn với đầu lưỡi của Hòa Lam khiến cô chỉ có thể phát ra tiếng 'Ô ô ô ô'.
“Chị cùng cái tên Đỗ Biệt đó là quan hệ như thế nào? Nói mau!” Bạch Tiềm gạn hỏi.
Hòa Lam có thể cảm nhận được cái vật kia cứng rắn cùng tính hung hăng của cậu đang trỗi dậy. Mặc dù cậu đang đùa bỡn cô nhưng tâm trạng cậu lại thực sự không tốt. Cô có nên nói thật không?
Hòa Lam suy nghĩ một chút lại nói: “Em thấy quan hệ như thế nào thì là quan hệ như thế ấy.”
“Thật sao? Anh ta có vẻ rất quan tâm chị đó. Anh ta chưa có làm gì chị sao?”
Cái kiểu chất vấn của cậu khiến Hòa Lam khó chịu vô cùng. Cô bỗng đạp cậu một cước, tiện đà thoát khỏi vòng tay cậu rồi cô xoay người lại tát một tiếng 'bốp' lên mặt cậu.
Bạch Tiềm lạnh lùng vuốt bên má đỏ ửng của mình nói: “Tôi nói không đúng sao? Cặp mắt anh ta nhìn chị có khác gì mèo nhìn mỡ, chẳng qua là chưa có động tay động chân phải không?”
Gương mặt tươi cười của cậu lại mang theo nét đùa cợt khiến cho cô cảm thấy vô cùng chán ghét. Cậu còn nắm lấy cằm cô dò xét nói: “Cái miệng trên thì mỏng mảnh như thế này, mà cái miệng bên dưới sao lại bó chặt dữ vậy. Năm năm rồi, nó để cho tôi phải ngày nhớ đêm thương, đến nỗi nằm mơ mà tôi cũng... muốn chị.”
Câu nói của cậu khiến Hòa Lam giận đỏ mặt tới mang tai. Điều khiến cô khó chấp nhận được chính là cách cậu nói chuyện thiếu tôn trọng, dùng ngôn từ thô tục để sỉ nhục cô giống như đang dò xét, theo dõi phản ứng của cô.
Hòa Lam không kiềm được lớn tiếng nói: “Nói như vậy em thấy vui lắm hả? Chị thừa nhận ban đầu là do chị không đúng, chị xin lỗi em. Bỏ qua cho chị được không? Đừng sỉ nhục chị nữa! Dù sao thì em từng có chút tình cảm với chị nên chị xin em bỏ qua cho chị có được không?”
Bỏ qua cho chị ư? Nằm mơ đi!
Bạch Tiềm lạnh lùng cười khinh miệt nói: “Chị đã đối xử như thế nào với tôi mà giờ còn muốn tôi nói lời ngon tiếng ngọt cùng chị? Tôi chỉ thấy tên họ Đỗ kia chướng mắt chứ không có liên quan gì với chị. Nhưng nếu chị đau lòng vì anh ta thì có thể cầu xin tôi. Không chừng tôi sẽ nghĩ đến việc tha cho anh ta một lần.”
“Tha cho anh ta một lần ư?” Hòa Lam nóng nảy hỏi lại: “Bây giờ có phải em ở trong nước mình đâu. Đây không phải là địa bàn của em. Em nên hy vọng anh ta tha cho em một mạng mới đúng.”
Bạch Tiềm trầm ngâm một lát rồi đưa mắt nhìn cô cười to, cười xong cũng hết tức giận. Cậu nắm bả vai cô nói: “Chị mới nói muốn anh ta tha cho tôi một mạng à? Chuyện này thật nực cười. Cho tới bây giờ tôi chưa từng mong ai tha mạng cho mình. Chắc chị chỉ lo lắng cho anh ta thôi.”
“Sao em lại cứng đầu như vậy? Khép nép một chút thì chết sao? Bên em giờ chỉ có mấy người còn bên cạnh anh ta là cả một căn cứ tinh binh. Em dựa vào cái gì mà liều mạng chứ?”
Bạch Tiềm hắng giọng cười, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn cô nói: “Bộ chị quan tâm tôi sao?”
Người Hòa Lam sượng cứng: “Chị... chị vì lời hứa với dì Chung nên mới chăm sóc cho em đến nơi đến chốn. Chị không muốn em phải bỏ xác tức tưởi lại nơi này.”
“Thật sao?” Bạch Tiềm nắm cằm cô gặng hỏi: “Lời nói thật lòng khó nói dữ vậy sao?”
Đôi môi Hòa Lam bỗng run run.
Cậu đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Hòa Lam cũng biết rõ không phải cậu đổi tính mà lúc trước cậu hiền như thế là vì cô. Trước kia có lúc cậu lém lỉnh cũng chỉ vì muốn kiếm chút lợi từ cô nhưng giờ thì cậu không hề che đậy bản tính nữa, rất tự cao tự đại, liên tục dùng từ tục tĩu sỉ nhục cô.
Cậu hận cô dữ vậy sao? Nỗi khổ tâm của Hòa Lam trong phút chốc không thể dùng lời nào để diễn tả được.
Cô đi trên hành lang cứ như một cái xác không hồn. Cho đến khi có một thanh kiếm phóng ngang người cô, cô mới giật mình. Thân kiếm đã cắm trên giá lan mà còn lắc lư kịch liệt.