Cô gái thanh tú trước mặt trông rất lạnh lùng tựa như được bao bọc bởi làn sương lạnh khó ai mà đến gần. Lúc Hòa Lam quan sát cô ta, cô ta cũng đang nhìn Hòa Lam với ánh mắt soi mói xem Hòa Lam có gì khác biệt.
“Có chuyện gì sao?” Một hồi lâu sau, Hòa Lam là người mở miệng trước.
Mục Lăng không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm Hòa Lam thật lâu, nhìn không ra được lý do gì có dính dáng với Bạch Tiềm. Cô ta giơ tay lên nhổ thanh kiếm, vắt lên tay rồi nói: “So kiếm với tôi!”
Hòa Lam chưa từng gặp người kỳ quái như vậy, nói chuyện cũng chưa từng nói qua sao lại rủ nhau so kiếm.
“Tôi sẽ không so với cô.”
Cô muốn đi nhưng Mục Lăng đã ngăn cô lại, chụp lấy cổ tay cô xiết đến hằn lên một vết đỏ. Cô ta đưa ra điều kiện để kích thích Hòa Lam: “Nếu cô thắng, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện của anh ấy trong khoảng thời gian này. Còn nếu tôi thắng, cô phải kể cho tôi nghe chuyện trước đây của anh ấy.”
Qua một lúc sau, Hòa Lam mới ý thức được cô ta muốn nói đến Bạch Tiềm.
Những lời nói của Mục Lăng lại khiến Hòa Lam trở nên trầm tư.
Năm năm qua, thật sự cô chẳng hay biết tin gì về cậu cả.
Mục Lăng rất thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chờ cô. Cuối cùng cô đồng ý. Lúc này trời đã quá trưa, ánh mặt trời yếu ớt lại bị mây đen che kín. Không gian xung quanh có phần âm u. Trên cây mấy chiếc lá vàng run rẩy tạo cho nền đất những mảnh sáng tối chập chờn như sương như khói.
Hòa Lam chỉ dùng một thanh đao ngắn để đấu với cô ta. Sau khi xuống núi, Hòa Lam rất ít khi dùng đến nó.
Đường kiếm của Mục Lăng vừa nhanh vừa mạnh cho thấy cô ta cũng là người luyện võ. Lưỡi kiếm hung hăng đầy sát khí giống như để đạt được mục đích nên phải làm liều. Hòa Lam không muốn đôi công với cô ta nên dùng mũi đao phá thế tấn công, lách người tránh mũi kiếm.
“Keng keng” Mục Lăng bổ kiếm lên thanh đao ngắn của cô, đè cô lên lan can hỏi: “Trước kia hai người đã quen biết nhau phải không?”
Hòa Lam dùng sức chống lại lực đè của cô ta, thở dồn dập nói: “Cô chưa có thắng tôi mà.”
“Tôi sẽ nhanh thắng cô thôi. Cô không cầm cự được lâu đâu.”
Hòa Lam nhìn ánh mắt đầy tia máu của cô ta bỗng hiểu ra điều gì nên hỏi lại: “Cô thích Tiềm sao?”
Trong phút chốc Mục Lăng mất hồn. Hòa Lam tận dụng đổi sang thế tấn công, đá thẳng về phía bụng cô ta khiến cô ta dính đòn phải lùi đi mấy bước. Sắc mặt Mục Lăng trở nên trắng bệch, cô lảo đảo lùi lại rồi chống thanh kiếm gượng đứng dậy, cô ta lạnh lùng nhìn Hòa Lam chằm chằm.
Hòa Lam cũng không tránh né ánh mắt ấy mà đả kích cô ta: “Bị tôi nói trúng tim đen rồi.”
Mục Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận nhưng sắc mặt càng tái nhợt, thậm chí có chút hoảng hốt. Hòa Lam nhìn sắc mặt cô ta thật lâu như muốn nhìn thấu cả Mục Lăng khiến thanh kiếm trong tay cô ta run lên. Cuối cùng cô ta cắn răng, xoay người rời đi. Nhưng mới được hai bước, chân của cô ta bị đông cứng tại chỗ giống như giẫm phải keo dán sắt vậy.
Ở hành lang bên kia, Bạch Tiềm co chân gác hờ lên vách ván, dáng vẻ như một chàng lãng tử đứng trong bóng tối. Cậu quay đầu về phía bọn họ cười cười, phát ra giọng nói nhẹ nhàng như mây trôi lãng đãng trên bầu trời: “So kiếm à?”
Máu trong người Mục Lăng như đông lại trong nháy mắt. Cô ta chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn xuống chân mà không dám thở mạnh.
Hòa Lam cất đao, im lặng rời đi.
Khi tiếng bước chân của cô xa dần thì trên hành lang dài chỉ còn tiếng hoa rơi trên đất. Mục Lăng cố chịu đựng thật lâu, sau cùng cô ta cũng không chịu đựng nổi sự đè nén ngột ngạt này nữa nên siết chặt kiếm trong tay, cúi đầu bước đi thật nhanh. Lúc đi ngang qua sát vai Bạch Tiềm, cậu chợt gọi cô ta lại hỏi: “Cô muốn biết chuyện của tôi sao không trực tiếp hỏi tôi?”
Mục Lăng chỉ có thể dừng bước lại.
Thấy cô ta không nói gì, Bạch Tiềm che môi cười nói tiếp: “Thay vì hỏi cô ta thì nên hỏi thẳng tôi. Có chuyện gì mà cô không dám nói trước mặt tôi để phải đi làm khó cô ta?”
Mục Lăng căng thẳng đến phát run, cô ta cắn môi, thầm nhủ lòng dù có chết cô ta cũng sẽ không thừa nhận thật ra là vì cô ta ghen tị với Hòa Lam.
Sau khi trở về phòng, Hòa Lam tự rót cho mình tách trà. Khi trà Long Tĩnh thấm ngọt đầy khoang miệng cô mới thấy lòng mình bình tĩnh lại đôi chút.
Bỗng cửa phòng kêu “Ken két” một tiếng, bị người từ bên ngoài mở ra, Bạch Tiềm xuất hiện ở trước mặt cô, cậu cũng nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Hòa Lam sững sờ nhìn cậu.
Bạch Tiềm hình như rất thích nhìn nét mặt của cô như thế. Cậu chắp tay đi một vòng khắp phòng sau đó tự tiện rót cho mình tách trà, nếm thử qua vài hớp rồi nói: “Cuộc sống của chị không tệ nha!”
Hòa Lam nói: “Không ai dạy em phép lịch sự sao? Muốn vào phòng người khác phải gõ cửa chứ!”
“Có người dạy. Tôi nhớ được năm đó lúc chị mới nhận tôi về thì có dạy qua cho tôi, nhưng đã lâu lắm rồi có một số việc tôi cũng không nhớ rõ. Chị có đồng ý dạy lại cho tôi lần nữa không?” Cậu dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô nói.
Ánh mắt như vậy căn bản không phải là nhờ vả mà giống như đùa giỡn vậy.
Hòa Lam nói: “Chị cảm thấy mệt, mời đi ra ngoài cho.”
“Mệt hả?” Bạch Tiềm từ phía sau ôm lấy cô, một bàn tay đưa lên vuốt mái tóc cô. Hơi thở của cậu phả vào cổ khiến cô khó chịu không thở nổi. Vòng tay cậu chỉ ôm lơi nhưng cô không cách nào giãy ra được.
Hòa Lam không muốn quá gần gũi với cậu nhưng mỗi lần cậu chạm vào người cô lại cảm thấy đê mê khác thường và cô không thể che giấu cái cảm giác này trước mặt cậu. Khi cậu nhìn vào cô, tâm hồn cô như cũng bị nhìn xuyên thấu. Và khi ở trong ngực cậu, hô hấp của Hòa Lam yếu ớt đi rất nhiều.
Cô có cảm giác từng hơi thở của cậu đang phả vào cổ mình, sau đó cậu không ngừng liếm mút lên vùng da non nhạy cảm ấy bằng cái lưỡi ấm nóng như đang hôn lên vật mà cậu mê mẩn nhất. Toàn thân Hòa Lam cứng đờ.
Lòng Hòa Lam nhộn nhạo không yên. Cô đã để cậu hôn đến nỗi quên trời quên đất. Cuối cùng bằng chút lí trí còn sót lại cô đã đẩy cậu ra sợ hãi lui lại mấy bước, giống như vừa gặp phải ma quỷ.
Bạch Tiềm hài lòng dựa vào vách, liếm liếm môi nói: “Em muốn đi ra ngoài.”
Hòa Lam cầu cũng không được, vội đáp: “Vậy thì em nhanh đi đi.”
Bạch Tiềm cười nói: “Ở đây em không quen nên cần một người dẫn đường.”
Lúc thách đấu với Đỗ Biệt cậu đã từng nhắc qua lời đề nghị này. Khi ấy không ai có ý kiến gì. Lúc này Bạch Tiềm lại nhìn cô nói: “Thế nào? Chẳng lẽ chị lại muốn nuốt lời?”
Lúc bọn họ đi ra cửa đã là chạng vạng tối.
Chiếc xe việt dã cũ kỹ chạy gập ghềnh trên đường núi. Trên đường đi đầy bụi cây cỏ gai, phía xa xa là những khóm chuối kiểng héo hắt dưới ánh mặt trời chiều. Những cơn mưa dai dẳng lại mang đất đỏ trên núi chảy thành dòng lầy lội trên con đường chính. Chiếc xe đi qua liền để lại vết lún thật sâu trên bùn lầy nhem nhúa.
Người lái xe là Lâm Trung, hôm trước Hòa Lam đã gặp người đàn ông này. Mục Lăng thì ôm kiếm ngồi ngoài cùng. Người ngồi trong xe lắc lư như cưỡi ngựa nhưng trông cô ta như không hề nhúc nhích.
Lòng Hòa Lam cảm thấy bất an, cô đề nghị: “Bây giờ cũng trễ rồi, giờ này đi ra ngoài không an toàn lắm hay là chúng ta trở về đi.”
“Không an toàn à? Có em ở đây, chị còn sợ không an toàn sao?” Bạch Tiềm cười một tiếng.
Hòa Lam không muốn tranh cãi với cậu vì cậu ăn nói ngang như cua, nói điều trong sáng thì cậu lại liên tưởng ngay đến điều đen tối, chuyện không có lý cũng trở thành có lý với mồm mép của cậu. Cô đang ở trong tay cậu, năng lực đánh võ múa kiếm không thể sánh với cậu, võ mồm cũng không bằng cậu thế nên chỉ biết uất ức im lặng. Bạch Tiềm quan sát thấy biểu cảm của cô mà không khỏi cười tươi rói, không khí trở nên lãng mạn như khung cảnh hoàng hôn ngoài kia...
Mục Lăng nghe thấy bọn họ trò chuyện mà chết lặng trong lòng...
Hòa Lam muốn ngồi cách xa cậu một chút nhưng Bạch Tiềm lại trực tiếp giữ tay cô kéo xích lại. Thân người Hòa Lam chấn động lẫn ngại ngùng, tuy nhiên cậu cũng không có làm chuyện gì quá quắt.
Xe việt dã chầm chậm chạy qua một bãi đất trống, từ từ tiến vào thị trấn. Bên cạnh bãi đất có dựng một cây cột mốc ranh giới bằng gỗ, trên đấy hơn phân nửa là chữ viết nguệch ngoạc bằng tiếng Thái, còn lại là tiếng Anh và tiếng Trung nữa.
Mặc dù trời đã gần tối nhưng người ra đường rất đông, đàn bà con gái thì quấn xà rông, đàn ông con trai thì không ít người mặc váy trông lạ lẫm vô cùng.
Lúc xe việt dã chạy chậm lại, Hòa Lam nhìn ra ngoài cửa sổ thấy hình ảnh những cô gái ăn trầu, trên người đeo những chiếc vòng lục lạc leng keng đang vô tư cười nói. Cô thò đầu ra ngoài, nhoài người về hướng ấy như hứng khởi hướng về một cuộc sống tự do vô ưu.
Cô hiểu rõ, cuộc sống hiện tại là do chính cô chọn lựa, cô là người đã trói buột chính mình.
“Chúng ta xuống xe đi.” Bạch Tiềm kéo tay cô đứng lên.
Lúc này xe việt dã vẫn còn duy trì tốc độ của nó khiến cho Hòa Lam đứng lên không vững.
“Em muốn làm gì?” Cửa xe được mở ra, Hòa Lam thấy cậu đứng bám vào thành cửa mà sợ hết hồn. Bạch Tiềm ôm eo cô rồi giống như một con báo hung hăng cắp mồi phóng ra khỏi xe, chạy theo hướng xe đang đi với tốc độ không hề chậm hơn.
Dọc dường có mấy cô gái bản địa to gan vẫy tay trêu chọc cậu, mấy người đàn ông thì cười cười nói nói gì đấy có vẻ như đang khen ngợi cậu.
“Em điên rồi sao? Lỡ té xuống thì làm thế nào?” Hòa Lam định thần lại rồi quát cậu.
“Chỉ cần phóng theo hướng xe chạy và giữ vận tốc như thế thì sẽ giữ được quán tính, không té đâu mà lo.” Bạch Tiềm cười, mặc kệ sắc mặt khó coi của cô.
Hòa Lam có giãy giụa, vặn vẹo uốn éo thế nào thì vẫn bị cậu nắm tay thật chặt nên mặc tình cho cậu kéo đi dạo phố. Trong mắt người khác, bọn họ chính là một đôi tình nhân đang hờn dỗi.
Thị trấn được chia làm hai khu rõ rệt. Khu bên trong chuyên bán hàng cao cấp nhập khẩu. Bọn họ chỉ đi lòng vòng khu bên ngoài để ngắm mấy cái hàng xén bán những vật dụng ở thôn quê để cảm thụ mùi vị quê hương. Cũng đã lâu rồi bọn họ không cùng nhau đi chợ, đã quên cái cảm giác chợ đông bị người đi đường lấn tới lấn lui.
Bàn tay Bạch Tiềm rất rộng nhưng thô ráp hơn trước. Lúc nắm tay cô, cậu nắm thật chặt để mười ngón tay áp sát vào nhau, không để lộ ra khe hở nào.
Hòa Lam không biết trong lòng cậu nghĩ gì. Mới mấy phút trước cậu vừa sỉ nhục cô thì bây giờ cậu đã thân mật nắm tay cô đi dạo phố. Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây?
Cô nhìn bóng lưng của cậu mà cau mày, nỗi khổ tâm không hề vơi đi.
Bạch Tiềm chợt quay đầu lại, hất cằm lên nhìn cô hỏi: “Sao nhìn em như vậy?”
“Chị...”
“Rốt cuộc chị phát hiện em đẹp trai hơn tên họ Đỗ kia à?”
“Sao em nói chuyện không đứng đắn gì hết?! Nói như bình thường không được sao?”
Bạch Tiềm xì mũi coi thường, ánh mắt cậu trở nên lạnh nhạt, cậu bỗng nắm lấy cằm Hòa Lan lập lờ nói: “Đừng giả vờ ngây thơ trước mặt em nữa. Bây giờ em không dễ bị lừa đâu. Chị làm em bực mình thì em sẽ có hứng...” Tầm mắt của cậu cuối cùng dừng lại trên ngực cô.
Hòa Lam một tay nắm cổ áo, một tay nắm váy thật chặt. Cô vốn mặc bộ đồ rất kín kẽ nhưng vẫn có cảm giác bị cậu nhìn xuyên thấu.
“Thật hiếm khi mới có chuyến đi ra ngoài chơi như thế này, đừng nói chuyện không vui, đừng nhắc đến tên họ Đỗ kia nữa.”
“Tiềm!”
Tiếng gọi này đã khiến cho cậu ngẩn người ra và nheo mắt lại.
Bỗng Bạch Tiềm nở nụ cười khó hiểu khiến Hòa Lam mất tự nhiên. Cậu bước đến bên cô, chợt bưng lấy gò má cô rồi âu yếm hôn lên đôi môi mọng đỏ. Cậu từ từ hôn sâu, cướp hơi thở của Hòa Lam khiến cô loạn thần trí, trong phút ấy cậu đã cắn lên môi cô để lại một vết bầm to rõ.
Lúc Bạch Tiềm buông cô ra thì môi cô đã sưng đỏ lên.
Bạch Tiềm khẽ liếm môi, sảng khoái cười nói: “Đây là do chị thiếu nợ em. Đợi khi nào chị nguyện ý kể cho em nghe chuyện năm đó thì em mới thật sự tha thứ cho chị. Còn nữa, chị phải tránh xa cái tên họ Đỗ kia một chút, nếu không em sẽ khiến cho anh ta sớm đi gặp Diêm Vương. Em nói được là làm được.”
Hòa Lam biết cậu không phải nói giỡn nên trong lòng thấy lạnh lẽo tựa băng.
Bạch Tiềm vẫn không buông tha cho cô, cậu sờ mặt cô cho tới khi cô sợ hãi, người ngượng ngùng cứng ngắt mới chịu buông tay. Lúc này cậu nở nụ cười hiền, dịu dàng nói: “Nghe nói, trước đây chị đã sống ở khu này. Chị dẫn em đi xem một chút đi.”
Hòa Lam biết không từ chối được nên đồng ý.
Trước khi trở về, Bạch Tiềm dẫn cô đi mua sắm, bắt cô thử rất nhiều mẫu quần áo. Nhân viên phục vụ rất thích cặp đôi đẹp trai xinh gái này nên không ngừng giới thiệu mẫu mới của shop.
“Chị này da trắng vậy nhất định rất hợp với bộ này.” Cô nhân viên trẻ lấy từ trong kho ra một chiếc váy màu xanh da trời, chất vải bóng, mờ ảo lấp lánh kim tuyến.
Hòa Lam nhận lấy váy rồi liếc nhìn Bạch Tiềm.
“Nhìn em làm gì? Thích thì đi thử đi.”
Mấy cô nữ nhân nhân viên phục vụ nghe thấy vậy thì cười ranh mãnh.
Hòa Lam vội vàng chạy vào phòng thử đồ.
Lúc đi ra, cô ngượng ngùng xách váy đứng khép nép ngoài cửa phòng.
Bạch Tiềm chống tay tựa vào cửa shop, dùng ánh mắt bắt bẻ quan sát cô một lượt từ trên xuống mới miễn cưỡng gật đầu.
Lúc bọn họ rời đi không ít các cặp đôi khác nhìn thấy mà ghen tỵ.
Hòa Lam chợt nhớ tới việc trong nhà còn có đồ đạc của Tạ Minh Kha để lại mà cô lại chưa dọn dẹp lại gọn gàng nên sợ cậu thấy sẽ hiểu lầm, cô mới nhanh miệng diện cớ: “Chị mới nhớ ra là chị không có mang theo chìa khóa. Hay là mình đi nơi khác đi!”
Nhìn trời đã tối đen rồi, Bạch Tiềm khẽ thở dài một cái nói: “Xem ra tối nay phải thuê phòng nghỉ rồi!”
Hòa Lam lại bị cậu đánh bại rồi.
Hai người đi dọc theo con phố bán hàng bách hóa một đỗi thì đến khu dân cư xập xệ chen chút với mấy hàng quán con con. Cuối cùng bọn họ tìm được một cái nhà nghỉ tan hoang trong ngõ sâu. Nhìn từ bên ngoài, nước sơn tường màu xám tro đã bong tróc không ít, lại nằm ở trong hẻm cong cong quẹo quẹo không dễ gì tìm được.
Bạch Tiềm cau mày: “Đây là nơi quỷ quái gì thế?!”
Tìm ra được một cái cũng tốt rồi, đừng có kén cá chọn canh nữa!”
“Ồ! Nhìn không ra chị gấp đến nỗi...”
Trong ánh đèn đường màu vàng mờ ảo cậu cũng có thể nhìn ra Hòa Lam đỏ mặt rồi cổ cũng đỏ. Bạch Tiềm lại thích ngắm nhìn cô những lúc như vậy. Lúc này cơn giận của cậu đã tiêu tan đi không ít. Cậu cao hứng đẩy cửa kiếng nhà nghỉ bước vào.
Phòng khách ước chừng khoảng hơn mười thước vuông, trông không gian chật hẹp vô cùng. Ngoài bộ sô pha giả da màu vàng nhạt rách loang lỗ thì chỉ có cái quầy tiếp tân nằm trơ trọi sát cửa ra vào. Nhờ tiếng ngáy mà hai người họ dễ dàng tìm ra ông chủ đang ngủ trên chiếc giường xếp sau quầy. Tiếng ngáy của ông ta quả thực vang vọng khắp nhà.
Bạch Tiềm gõ lên quầy mấy cái mới thấy ông ta lồm cồm ngồi dậy, miệng thì ngáp ngắn dài ngáp dắn, tay đẩy cặp mắt kiếng xệ trên sống mũi.
“Chúng tôi muốn thuê một phòng.”
Ông chủ sững người, hai con mắt bỗng lóe sáng. Ông ta cười nịnh rồi mò mẫm trong ngăn tủ lôi ra một mớ chìa khóa, tùy ý đưa cho cậu một chiếc móc khóa kèm với thẻ báo số phòng.
'Cái nơi quái quỷ gì vậy? Thẻ ra vào cũng không có.' Bạch Tiềm thầm nghĩ.
Cậu ghét bỏ nhìn chiếc chìa khóa trong tay một lúc rồi mới lôi kéo Hòa Lam men theo hành lang đi vào trong.
Dọc theo hành lang tối lờ mờ, cách vài mét dưới nền là mấy cái bóng đèn bể tan tành. Bóng hai người cứ thế kéo dài trên nền nhà, ở khúc quanh còn chiếu vặn vẹo trên bờ tường. Hòa Lam cảm thấy không khí ở đây âm u, có phần quỷ dị nên không khỏi nắm chặt tay Bạch Tiềm.
Bạch Tiềm quay đầu lại cười với cô: “Sợ hả? Nhào vào lòng em đi, em ôm chị là hết sợ liền.”
Gian phòng của bọn họ nằm cuối hàng lang, chỉ rộng chừng mấy mét vuông, vừa vào cửa là đụng ngay phòng vệ sinh, phía bên hông là một cái cửa sổ mở cánh ra bên ngoài. Trong phòng chỉ có một cái gường lớn phủ drap màu trắng còn trên tường dán giấy màu vàng nhũ.
Lòng Hòa Lam bỗng có cảm giác lo lắng khác thường.
Lúc Bạch Tiềm bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã không mặc lại quần áo, nửa người trên lộ ra lồng ngực rộng, chắc, cường tráng, nửa người dưới quấn khăn tắm. Trên đầu cậu tóc còn chưa được lau khô hẳn nên có mấy giọt rơi trượt xuống cằm rồi chảy dài xuống ngực, chảy qua cái nụ hoa săn quéo, nhọn vểnh trông vô cùng gợi cảm.
Hòa Lam ôm quần áo cúi đầu chạy vào phòng tắm. Khi cô dựa vào cửa phòng cố gắng định thần lấy lại nhịp thở thì nghe thấy tiếng của Bạch Tiềm vọng vào: “Không dám nhìn em sao? Sao chị không dám nhìn em?”
Tiếng cười sảng khoái của cậu lại khiến Hòa Lam ngượng ngùng. Cô phải vặn vòi nước hết cỡ mới át được tiếng cười giòn tan của cậu.
Lúc cô bước ra thì thấy cậu đang đứng dựa tường, trong tay loay hoay cầm cuộn băng màu đen trông như gáy sách. Hiện tại người ta đâu đâu cũng dùng đĩa CD, chỉ có những nơi còn lạc hậu như ở đây mới còn dùng loại băng to đùng như thế này.
Hòa Lam cảm thấy chua xót trong lòng nên thở dài một tiếng.
Nơi này hàng năm đều có chiến loạn, việc trồng hoa màu cũng không có hiệu quả khiến cho đời sống người dân càng thêm cơ cực. Diện tích hoa màu bị thu hẹp, việc trồng cây anh túc trở thành nguồn thu nhập chính. Mỗi tháng người dân sẽ thu hoạch trái một lần, sau khi tách trái ra, người ta sẽ thu được chất nhựa bên trong. Đó chính là tiền chất ma túy. Nó sẽ được linh luyện, điều chế thành nhiều loại gây nghiện khác nhau và lưu hành trong thế giới ngầm trên toàn cầu với giá cao ngất ngưỡng.
Tuy nhiên thu nhập thực tế của người nông dân ỏ đây rất còm cõi, chỉ đủ để duy trì cái ăn hàng ngày. Thậm chí bọn họ còn không biết rằng thứ họ trồng được dùng để điều chế chất gây nghiện, gây ra cảnh thống khổ tan nhà nát cửa cho biết bao nhiêu người.
“Muốn xem băng sao? Trở bề là dùng được rồi.” Bạch Tiềm vừa nói vừa mở cái hộp màu đen ra lựa lựa.
Hòa Lam nhìn về phía trước thấy dưới tủ tivi là một bãi chiến trường, ngăn kéo phía dưới cũng bị cậu lục tung ra. Ngăn kéo bên trên còn ổ khóa cũng bị cậu mở ra cho bằng được.
Hòa Lam đẩy đẩy cậu hỏi: “Em cạy rớt ổ khóa của người ta rồi sao?”
“Đây là nhà nghỉ chứ có phải nhà riêng đâu.” Bạch Tiềm liếc cô một cái, tiếp tục tìm cuộn phim vừa ý.
Thật kỳ lạ, những cuộn băng này không có vỏ cũng không có phần giới thiệu nội dung đính kèm, nhìn còn rất mới nhưng không có mã vạch. Bạch Tiềm nghi ngờ cười khẽ nói: “Không phải là băng sex đấy chứ?”
“Này!” Hòa Lam đỏ mặt, dùng chăn trùm kín người.
Nơi này về đêm rất lạnh, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rõ ràng.
Bạch Tiềm nhìn thấy Hòa Lam lạnh co rúm lại thì buông mấy cuộn băng trong tay mà chui vào chăn ôm cô.
Ti vi cũng đã cũ rồi, thường thì khi mở phim màn hình sẽ chớp lên hai màu đen trắng, sau đó sẽ hiện những dòng chữ giới thiệu những người tham gia làm phim và cả diễn viên nữa. Nhưng phim này vừa mở lên thì không có giới thiệu nhà xuất bản cũng không có phụ đề khiến Hòa Lam cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Trên màn hình bỗng xuất hiện một cô gái Á Đông xinh đẹp. Cô ta mặc váy đỏ, bị trói dạng tay dạng chân trên giường. Xung quanh cô ta là những người đàn ông điển trai, không có làm phần dạo đầu mà trực tiếp chơi cô ta.
Hình ảnh thô bạo lõa lồ cùng với những tiếng rên rỉ, tiếng thịt da va chạm lạch phạch, tiếng vỗ mông chan chát khiến Hòa Lam cảm thấy muốn nôn mửa.
Cô không phải chưa từng xem qua phim X nhưng những cảnh bạo dâm thì cô chưa từng xem. Xem rồi cô lại cảm thấy nó thật dã man. Trên màn hình âm thanh càng ngày càng vang theo nhịp điệu tra tấn kia. Mấy người đàn ông tiếp tục suồng sã đùa bỡn thân thể cô gái. Những cái gậy to dài đen đúa không ngừng quấy rối tất cả những chỗ nhạy cảm trên người cô ta. Lúc này quần áo cô ta đã bị xé rách bươm, trên người loang lỗ những vết bầm tím, vùng giữa hai chân cũng bị ra máu đặc lại, khô khốc.
Hòa Lam không xem nổi nữa nên muốn kéo tay Bạch Tiềm nhưng cậu ấy đã ngồi dậy từ lúc nào, đi tới nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
“Tiềm, tắt đi!”
Bạch Tiềm dường như không nghe thấy lời cô mà chỉ cau mày chăm chú nhìn màn hình. Sau đó cậu đứng dậy đi xung quanh quan sát khắp căn phòng một lượt.
Lòng Hòa Lam bỗng có loại linh cảm chẳng lành.
Bạch Tiềm lại đổi mấy cuộn băng nữa rồi đứng xem hết sức tỉ mỉ. Trên mặt cậu rõ ràng là đang xem xét gì đấy chứ không phải đang xem phim.
“Dậy đi!” Bạch Tiềm đóng đầu máy, tắt ti vi, đem toàn bộ cuốn phim đặt về chỗ cũ còn tiện tay khóa ngăn kéo lại.
“Sao vậy?” Thái độ của cậu khiến Hòa Lam bị hù sợ.
Bạch Tiềm vừa mặc đồ dài vào vừa nói: “Giờ em không có thời gian giải thích. Đi trước rồi nói sau.”
Hòa Lam cũng mặc quần áo vào. Đúng lúc này, có người đến gõ cửa phòng. Là tiếng của ông chủ nhà, ông ta ra vẻ nịnh hót nói: “Xin lỗi làm phiền quý khách! Phiền quý khách mở cửa ra một chút được không?”
Hòa Lam theo bản năng nắm chặt tay Bạch Tiềm.