Nơi Ta Gặp Nhau - Bunnyannie

Chương 8: Chương 8: Thi cử là một loại cực hình




Sự kiện nó và hắn nắm tay nhau thật tình cảm bước từ cổng trường vào lớp đã làm cho hàng chục trái tim nữ nhân đồng loạt tan nát. Nó thì vẫn lạnh lùng như bình thường nhưng có hơi thân thiện hơn đôi chút, lại còn khoác tay hắn vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.

Chính Nhân dĩ nhiên là nghe được tin động trời như sét đánh ngang tai này liền chạy như bay tới lớp nó. Anh đã suýt ngất xỉu khi thấy nó đang cười nhẹ với hắn, một nụ cười đã từng tồn tại từ rất lâu rồi.

“Em! Ra đây nói rõ mọi chuyện với anh. Ngay lập tức!” Chính Nhân không nói không rằng lôi xồng xộc nó ra ngoài lớp, mặc cho việc có ai kia đang chả hiểu mô tê gì sất.

Tâm Như thấy nó đi khỏi liền đứng trước mặt hắn mà nói, “Cô ta đã là bạn gái của Hội trưởng rồi mà cậu vẫn muốn tiếp cận cô ta ư?“.

“Tôi không quan tâm vì bây giờ cô ấy là nữ nhân mà tôi yêu nhất.” Hắn nói rõ từng chữ một khiến cô ả không thể nói thêm được gì.

Vì sao hắn lại khẳng định như vậy một cách chắc chắn? Vì ai kia cho rằng phải giải thích rõ ràng thì hắn mới không hiểu lầm.

“Nhưng mà... không phải em đang quen Hội trưởng hay sao? Hồng hạnh vượt tường à?” Hắn cười ranh mãnh nhìn nó.

“Gì chứ? Em là em họ của anh ấy đấy, không phải quan hệ yêu đương đâu đồ ngốc!” Nó bực mình nhìn lại hắn.

“Sao? Vậy ra em cũng là cháu của ngài Hiệu trưởng à? Hóa ra là anh và mọi người trong trường bị em và tên đó lừa gạt sao?“.

“Phải! Nhưng em đâu có mở miệng khẳng định nói đó là sự thật? Đó là do mọi người tự suy diễn đó chứ!“.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu nó, “Em giấu anh kĩ lắm nhé!“.

“Còn nhiều thứ về em mà anh không biết lắm.” Nó lè lưỡi trêu hắn, hắn chỉ biết bẹo má nó trả thù.

Trong lúc này, Chính Nhân và nó đang đứng ở một góc khuất của hành lang, dĩ nhiên là nó bị anh tra khảo.

“Nói anh nghe xem, chuyện này sao có thể xảy ra?” Chính Nhân không thể chịu được sự tò mò đã lên tới đỉnh điểm này thêm một phút giây nào nữa và tất cả liền đổ ập lên nó.

“Việc tụi em hẹn hò sao lại không thể xảy ra?” Nó chậm rãi hỏi ngược lại anh.

Bốn chữ “tụi em hẹn hò” như một dòng điện chạy trong đầu Chính Nhân. Rốt cuộc đã tiến triển tới mức nào rồi?

“Một người nổi tiếng lăng nhăng như cậu ta sao em lại có thể dễ dàng quyết định mà không cần hỏi tới ý kiến của anh?“.

“Vì em sẽ xử cậu ta nếu còn dám lăng nhăng.” Lời nó nói ra khiến Chính Nhân tức muốn lộn ruột.

“Vậy nói nó hãy chứng minh cho anh và chú thấy nó có thể xứng với em đi! Trong kì thi tới, nó phải làm sao cải thiện thành tích học tập và đứng trong top 50 của bảng xếp hạng học sinh năm hai, như vậy anh mới yên tâm mà giao phó em cho nó.” Chính Nhân dõng dạc nói ra một điều kiện... hết sức vô lý.

Top 50? Hóa ra đó giờ thành tích học tập của anh ấy tệ lắm sao? Không được rồi! Bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp anh lên hạng.

Nó gật đầu ra vẻ đồng ý. Thấy nó dễ dàng chấp nhận điều kiện, Chính Nhân vô cùng thích thú:

“Nói cho em biết, năm ngoái thằng nhóc đó đã đứng hạng 278 trong số 350 học sinh đấy!” Anh vỗ vai nó khích lệ, “Cố gắng lên Linh nhi!“.

278 sao? Nó đâu nghĩ là hắn lại học tệ đến vậy?! Lần này... thật sự rắc rối rồi.

“Sắp tới kì thi học kì rồi, các em phải tập trung ôn tập, đừng lơ là đấy!” Cô Đinh dịu dàng nhắc nhở.

Chỉ còn ba tuần nữa là thi rồi, liệu nó có thể giúp hắn ôn thi lên hạng hay không đây?

Hết giờ học, nó nói muốn đến nhà hắn giúp hắn ôn tập. Hắn dĩ nhiên là đồng ý vì trong đầu chỉ có suy nghĩ: nó lấy cớ ôn thi để hẹn hò.

--------------------------------

Nhưng thực tế thì lại không hề tươi đẹp như hắn nghĩ...

“Sai rồi, sai rồi! Ở đây phải áp dụng công thức này mới đúng.” Nó gõ gõ đầu viết xuống mặt giấy, sửa hết chỗ này rồi đến chỗ kia.

“Tại sao anh phải học thi kia chứ?” Hắn nước mắt lưng tròng nhìn cuốn tập toàn mực viết đỏ.

“Hừm... Anh muốn chú và anh Chính Nhân công nhận thì phải đứng trong top 50, không lên hạng em không tha cho anh đâu!” Nó hừ lạnh cảnh cáo hắn.

Hắn thực chỉ biết đầu hàng trước nó. Xem ra hắn bị nó nắm thóp hết rồi, muốn cựa quậy cũng không được.

Thế là việc ôn tập diễn ra trong ngôi nhà của hắn suốt ba tuần liền. Ba mẹ hắn thuộc dạng kiếm tiền đủ ăn đủ mặc, có thể dư dả chút ít. Nhà của họ không lớn cũng không nhỏ nhưng vừa đủ tiện nghi. Họ thường xuyên phải đi làm cả ngày nên nó không mấy khi được gặp, vì đến 10h là nó đã về.

Có lần nó giao cả núi bài tập cho hắn xong rồi cúi xuống làm tiếp bài của mình, làm chừng 20 phút thì đã gục đầu xuống bàn. Hắn âm thầm lấy cái chăn đắp lên người nó, cũng tranh thủ nằm xuống nhìn khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của nó, mỉm cười không thôi. Ba mẹ hắn về thấy thế không khỏi ngạc nhiên, hắn chỉ làm hành động nói ba mẹ giữ yên lặng mà đi ra ngoài đi, còn hắn thì ngồi dậy tiếp tục xử lý mớ bài tập. Thế là có một ông bố bà mẹ nào đó bị thằng con quý tử của mình đuổi ra ngoài đường ngủ bụi. Nhưng hai người họ không hề tức giận, trái lại còn rất vui sướng. Có được người con gái có thể bắt con họ ngồi yên học hành khiến họ thấy rất may mắn, không phàn nàn mà còn rủ nhau đi ăn khuya.

Và rồi ngày thi cũng tới. Nó hồi hộp, lo lắng cho hắn không ngớt. Nếu như hắn không đạt được yêu cầu của Chính Nhân thì sao đây? Đầu nó thoáng qua một ý nghĩ điên rồ: thì nó sẽ cùng hắn bỏ trốn hay vẫn ngang nhiên hẹn hò với nhau bất chấp phản đối. @@ Nó liền dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó vào một góc tối của đại não.

Năm ngày thi căng thẳng trôi qua một cách nhanh chóng. Cách ăn mừng phổ biến nhất của bọn học sinh là xé hết tài liệu ôn thi, nằm phè ra ngủ cho đã, lên kế hoạch đi quẫy các kiểu,...vân vân và vân vân. Một tuần trôi qua trong sự chờ đợi đầy lo lắng của nó, cuối cùng bảng điểm cũng được dán lên.

Nó kéo hắn đi vào trong đám đông, đưa mắt tìm tên nó và hắn trên cái bảng kết quả to đùng của học sinh năm hai.

“Hạng 1: Cửu Huyền Linh”

Hắn cười chúc mừng nó, “Em hạng nhất luôn kìa! Nữ nhân của anh giỏi thật!“.

Nó thờ ơ đáp lại, “Em vốn không cần coi cũng biết mình hạng nhất.” Lời nói này khiến hắn nhất thời cứng họng. Nữ nhân của hắn... đúng là sự tự tin luôn có thừa!

Nó nhìn một dọc các thứ hạng nhằm kiếm cái tên quen thuộc. Cột 20 không có, cột 30 cũng không khiến tâm trạng nó càng ngày càng hoảng loạn. Nhưng đến cột 40 thì một cái tên quen thuộc đập vào mắt nó.

“Hạng 46: Phong Minh Luân”

“Anh hạng 46 đó, là 46! Chúng ta thành công rồi!” Nó vui sướng ôm lấy hắn, hắn thì cười hạnh phúc. Sớm biết nó vui như thế này thì hắn sẽ ráng học thêm chút nữa để đứng trong top 10 rồi.

Bọn con gái đứng trong phạm vi đó đều tức không thể làm được gì, chỉ biết giương mắt ếch nhìn cặp đôi đẹp như tranh kia ôm nhau thắm thiết.

“Khá khen cho em đấy Linh nhi! Việc hi hữu thế mà em cũng làm được! Chúc mừng cậu luôn nhé Phong Minh Luân!” Chính Nhân bước lại gần nó cười thật ấm áp, nhưng trong lòng lại tức chết đi được.

Sao con bé và thằng nhóc làm được chứ? Thảm, thảm thật rồi! T°T

Lúc này thì những kẻ lắm chuyện đứng xung quanh đó đồng loạt đảo mắt nhìn về phía đó. Ôi, đúng là một việc hiếm hoi! Ba mỹ nam phong độ nhất trường cùng với mỹ nhân lạnh lùng đứng cạnh nói chuyện với nhau thật thân thiết, hai trong ba mỹ nam lại còn là đàn anh năm trên. Nhất thời mọi người liền đổ dồn tất cả cặp mắt nhìn nó. Bạn gái Hội trưởng đang ôm thắm thiết Hoàng tử Minh Luân, còn Hội trưởng thì vỗ tay nói chúc mừng? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Nàng mỹ nhân này rốt cuộc là thuộc sở hữu của ai đây?

Kiêu Long nói nhỏ với ba người, “Đi thôi! Ở đây nhiều ánh mắt dò xét quá!“.

Nó quay lại nhìn thấy mọi ánh mắt đều đang nhìn nó chằm chặp như thể sinh vật lạ, liền kéo hắn đi chỗ khác. Đi ra sau vườn trường, họ lại nói tiếp câu chuyện dang dở.

“Anh à, anh hạng nhất đúng chứ?” Nó đưa cặp mắt bạc lạnh lùng nhìn Chính Nhân, sớm đã biết câu trả lời rồi.

“Phải, là hạng nhất!” Chính Nhân nhấn mạnh từng chữ, không phải vì sợ nó không nghe thấy, mà là vì muốn trêu ai đó hạng 46 một chút.

“Em biết ngay!” Nó quay sang Kiêu Long, “Còn anh hạng mấy?“.

“À anh học không lại cậu ta, hạng 5 thôi!” Anh ta gãi đầu xấu hổ. Câu nói đó vô tình lại giáng cho ai kia thêm một nhát, thề với lòng kì thi lần sau phải dốc hết toàn lực để lên được top 3.

“Nhưng Linh nhi, trước giờ em có thèm nói chuyện với người lạ hay thậm chí là với người mới gặp một lần đâu?” Chính Nhân ra vẻ ông cụ non, xoa xoa cằm nghi hoặc hỏi.

“Là bạn anh, cũng coi như là chỗ quen biết!“.

“Ồ thế thì ngoan lắm!” Chính Nhân tự nhiên xoa đầu nó, nó dĩ nhiên không phản kháng, mặc cho anh đang vò mái tóc yêu quý của nó.

Hắn thực không muốn nó tỏ ra quá thân mật với bất kì nam nhân nào trừ hắn nên hiện giờ lòng hắn nóng như lửa đốt. Nói thẳng ra là hắn đang ghen với anh họ của nó và bạn anh ta.

“Bọn ta về lớp trước có việc!” Nói rồi hắn kéo nó đi luôn, nó chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt.

Gần về tới lớp học, hắn bỗng mè nheo, “Linh nhi, anh đã lên hạng rồi, không thưởng cho anh sao?” Còn trưng cái bộ mặt trẻ con muốn được kẹo ra nhìn nó. Ôi sự kiêu ngạo bay đâu hết rồi?

Nó khó hiểu nhìn hắn, “Chứ không phải được công nhận là một phần thưởng sao?“.

“Cái đó không có giá trị thực tế, không tính.“.

“Hừm...” Nó ra vẻ suy nghĩ, “Vậy anh muốn thưởng gì?“.

“Một cuộc hẹn hò thì sao?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.