Nơi Trái Tim Trở Về

Chương 7: Chương 7




Họ lên ngựa ra khỏi thành phố trước khi Victoria kịp hoàn hồn. Mason phóng ngay sau cô, vì vậy không thể quay lại. Ban đầu mặt trời bỏng rát trên mặt cô, nhưng khi họ đến rừng thông, đường mòn hẹp dần và không khí trở nên mát mẻ. Hai con ngựa chạy nước kiệu đều và âm thanh duy nhất vang lên là tiếng chuông sắt lúc lắc khi vó ngựa tìm đường lên đỉnh dốc.

Ngay trước khi họ đến đỉnh, Mason phóng lên cạnh Victoria. Đường đã rộng hơn, nhưng hắn phi ngựa gần đến nỗi chân họ hầu như chạm nhau.

“Dừng vài phút để ngựa nghỉ đã,” hắn bình thản nói.

Cô ném cho hắn cái nhìn khinh khỉnh. “Anh có thể dừng lúc nào anh thích. Tôi đi tiếp.”

“Tôi bảo dừng, Victoria.” Hắn giơ tay túm lấy dây cương của cô.

“Dừng lại!” Cô cố quay ngựa. Con thú xoay vòng mất phương hướng.

“Im và đứng yên đó, đồ ngốc! Có người bám theo chúng ta,” hắn giận dữ rít lên và kéo con ngựa vào rừng cây.

“Tôi không tin.”

“Im và lắng nghe.”

Sau một lúc lâu cô nói, “Tôi không nghe thấy gì hết.”

“Tôi cũng thế. Thậm chí chẳng có lấy một tiếng chim đằng đó.” Hắn ngồi thêm phút nữa. “Nếu chúng không mưu đồ gì thì đã xuất hiện rồi. Chúng đang chờ chúng ta đi qua đỉnh rồi xuống dốc. Phía bên kia có gì?”

Victoria vẫn không tin có người trên con đường này lại muốn làm hại họ, nhưng nét mặt Mason quá nghiêm trọng, ánh mắt đầy cảnh giác. “Có một khoảng trống rồi đến đường mòn uốn quanh một khối đá lớn.”

“Được rồi. Chúng ta dắt ngựa lên đỉnh. Ngay khi vượt qua, chay thật nhanh, núp sau khối đá rồi dừng lại. Chúng ta sẽ xem có gì xảy ra.” Vừa nói đôi mắt Mason vừa quét qua con đường sau lưng họ. Hắn lôi súng khỏi bốt và ra dấu cho cô đi trước. Victoria bắt đầu dắt ngựa lên đỉnh. Mason đi quá gần đến mức cô phải thận trọng không để ngựa của hắn cắn vào mông ngựa của cô, và phải giữ chặt yên cương để trấn an nó.

Đỉnh dốc là một khoảng đất bằng phẳng rộng khoảng năm mươi thước. Khi họ đến gần giữa, Mason la lớn, “Chạy ngay!” và Victoria nhảy lên yên, thúc mạnh ngựa. Con thú lao như bay về phía trước, họ phóng tới khối đá.

“Đi! Đi!” Mason hối.

Victoria không có thời gian nhìn những kẻ săn đuổi. Cô dành mọi sức lực để ngồi vững trên yên trong khi chạy xuống đồi. Cô đang định vòng ra sau khối đá thì nghe tiếng súng trường nổ lớn, rồi tiếng gió rít khi viên đạn sượt qua cô. Chúa ơi! Cô nghĩ. Có người đang bắn cô và hắn!

Sự choáng váng không thuyên giảm khi đùi cô đau nhói, nóng rực. Con ngựa của cô sẩy chân rồi ngã khuỵu xuống. Lưng Victoria nện xuống nền đất. Mason cũng rơi xuống đất nhưng nhỏm ngay dậy. Hắn chộp tay Victoria và kéo cô ra sau khối đá lớn ngay lúc một viên đạn sạt đất cạnh họ. Victiria nín thở, hổn hển. Mason đứng che chắn cho cô, núp sau bụi cây cạnh khối đá.

Một tiếng súng nổ ở rất gần. Đó là súng của Mason. Hắn để cô lại chỗ nấp, đi đến chỗ khối đá và ló ra bắn tiếp. Victoria cố ngồi dậy. Cô nghe thấy tiếng ngựa đâm sầm vào bụi rậm, và với lên khối đá, bám lấy nó để đứng dậy. Chân cô gần như oằn lại, bỗng nhiên cô nhận ra đùi mình ướt đẫm, dau nhức, bỏng rát. Mason vẫn đang bắn, nhưng không còn tiếng súng đáp trả nữa. Hắn đứng ở mép khối đá một lát rồi cẩn trọng quan sát xung quanh. Một viên đạn đập vào mặt đá và nẩy bật ra.

“Mẹ kiếp,” hắn chửi thề. “Chúng ta bị bao vây rồi.”

“Chúng là ai? Cướp đường à?”

“Dù là ai thì rõ ràng chúng biết chúng muốn gì ở chúng ta.” Hắn liếc cô. “Tôi đã bắn con ngựa của cô. Nó bị trúng đạn ngay bụng.”

“Tôi nghĩ tôi cũng trúng đạn.” Victoria điềm tĩnh nói.

Mason đang lên đạn, và quay ngoắt đầu về phía cô. “Cô bị làm sao? Chúa ơi, Victoria! Ở đâu?”

“Ở chân.” Cô bỏ tay khỏi đùi. Tay cô và một bên váy đỏ máu.

“Có trúng xương không?” Mason quỳ cạnh cô.

“Tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ viên đạn xuyên qua chân tôi rồi vào Rosie. Vì thế mà nó khuỵu xuống.” Giọng cô run run.

“Chúng ta phải cầm máu. Cô kéo váy lên tới chỗ bị bắn được không?”

“Không!”

“Đừng ngốc thế!” Mason nạt. Hắn lấy ra con dao và bắt đầu cắt ống tay áo từ vai trở xuống. Hắn đặt con dao vào tay cô. “Cô sẽ phải giúp tôi. Nhanh lên! Tôi phải quan sát lần nữa.”

Cô cắt rời ống tay áo Mason và hắn kéo nó xuống. Hắn nhặt một cành cây, đặt mũ mình lên rồi giơ nó ra ngoài khối đá. Ngay tức thì một viên đạn bắn trúng khối đá và đất văng tung tóe.

“Thằng chó chết!” hắn lầm bầm rồi tới chỗ cô và cúi xuống. “Cô phải kéo váy lên hoặc kéo xuống. Chúng ta phải buộc ga rô để cầm máu.” Hắn bắt đầu kéo chiếc váy mặc cưỡi ngựa của cô lên. Nó dễ dàng lên tới gối, nhưng chỗ vải quanh đùi lùng nhùng và đẫm máu. Không thể chạm tới vết thương từ phía dưới. Mason thả váy xuống và đứng lên quay mắt nhìn tảng đá. “Kéo váy xuống, Victoria, rồi tự băng ga rô quanh chân bằng ống tay áo nếu cô quá e lệ, không để cho tôi làm thế. Tôi chỉ muốn xem vết thương có nặng không. Chúng ta có thể phải chạy đấy.”

“Được rồi.” Victoria cởi thắt lưng, kéo váy xuống. Quần lót trong đẫm máu tươi khiến cô hoảng hồn. Cô kêu, “Mason!”

Hắn quay phắt lại, quỳ xuống và dùng dao rạch một đường trên chiếc quần. Viên đạn xé qua phần thịt đùi để lại một lỗ nham nhở trên da. Hắn nhanh chóng ép sát ống quần quanh đùi cô rồi lấy ống tay áo buộc chặt lại.

Victoria nhìn xuống đỉnh đầu Mason và cánh tay trần đến vai. Phần cẳng tay rám nắng trong khi phần tay trên trắng đến ngạc nhiên. Cô chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng khi hắn xong việc và nhẹ nhàng kéo váy lên hông. Cô cài hàng khuy trước và thắt lưng trong khi hắn liếc nhanh, quan sát xung quanh khối đá.

“Cô có mệt hay hoa mắt không?” Hắn lại gần cô và nói rất khẽ.

“Tôi không sao.” Cô dựa lưng vào mặt đá, dồn trọng lượng lên cái chân lành lặn.

“Ngồi xuống mà giữ sức. Có đau lắm không?”

“Nếu nói không đau thì là dối.” Anh mắt họ giao nhau và giữ chặt. Đây là lần đầu tiên trong ngày cô nhìn kỹ mặt hắn. Bất chấp những vết cắt trên mặt, sáng nay hắn vẫn cạo râu.

“Cô có biết lý do có người bám theo chúng ta từ thành phố và phục kích không?” Mason xốc nách và nhấc cô xuống đất. Hắn cúi người cạnh cô.

“Có thể ai đó trông thấy chúng ta vào ngân hàng và nghĩ rằng chúng ta có nhiều tiền.”

“Có thể.”

“Tôi biết bắn súng. Cha tôi đã dạy cách dùng súng.”

“May mà cô biết bắn súng. Chúng ta có ít đạn dược, nhưng không nhiều đâu.”

“Tôi xin lỗi đã không tin anh.” Cô nhìn vào mắt Mason. “Tôi có thể đã làm chúng ta thiệt mạng.”

Mason nhếch môi cười toe. “Tôi sẽ không để việc đó xảy ra.” Hắn quan sát cô trong một phút, và cô thấy ánh mắt hắn thành thật, hơi lúng túng và thoáng kích động. “Cô biết đấy, chúng sẽ không chờ mãi ngoài đó, vả lại chẳng có lý do gì buộc chúng từ bỏ. Chúng biết ta không có ngựa. Chúng ta đã chọn đúng chỗ nấp. Bọn chúng không thể tấn công hai bên sườn mà không bị phát hiện, và cũng sẽ không dám vượt qua khoảng trống để tấn công trực diện. Chúng sẽ chờ tới tối.”

Victoria cố tỏ ra bình tình và không sợ hãi. Cô mong Mason nói tiếp. Giọng anh ta thật dễ chịu và đáng tin cậy.

“Ngựa của anh bị sao?”

“Nó lồng lên rồi chạy mất. Có thể bọn chúng đã bắt nó rồi.”

Mọi thứ thật im ắng. Mason chú ý lắng nghe tiếng gót giày lạo xạo trên đá, tiếng sột soạt của da thuộc cọ vào cây bụi khô khốc, tiếng lách cách khi súng lên đạn; bất kỳ tiếng động nào. Anh không nghe thấy gì cả, nhưng ngoài kia có kẻ đang chờ đợi. Anh cảm thấy mồ hôi túa ra trên trán và môi khô rang. Anh sẽ đưa Victoria ra khỏi đây bằng cách nào đây? Nếu chỉ có một mình, anh sẽ trườn trên mặt đất để vào rừng.

“Mason!” Anh quay lại khi nghe tiếng thì thầm khẩn thiết của Victoria. “Có một con chim bay lên từ bụi rậm kia. Nó bay thẳng lên, đập cánh liên tục như hoảng sợ vậy.”

“Nếu chúng muốn tấn công sườn thì sẽ đến từ phía đó.”

Thủ thế bên cạnh Victoria, anh giương súng sẵn sàng. Sự cảnh giác không phải là điều mới mẻ với Mason. Chính nó và lòng kiên nhẫn đã giúp anh sống sót qua chiến tranh. Mason khom mình cạnh khối đá, thu người càng nhỏ càng tốt để hạn chế tầm ngắm của kẻ tấn công, cũng như làm khiên chắn cho Victoria. Cô thực gan dạ! Không hoảng hốt, không kinh sợ.

Mason cẩn trọng quan sát địa hình, từ xa đến gần, không bỏ qua bất cứ tảng đá hay bụi cây nào. Đột nhiên, ở bên kia bãi đất trống nơi bìa rừng, cách đúng trăm thước, anh thấy một gã lấp ló sau một thân cây. Khi hắn bước ra và lao tới, Mason giương súng, nín thở và bắn. Viên đạn găm vào thân cây.

“Chết tiệt!”

Mason gắn chặt mắt vào nơi gã kia biến mất. Anh chăm chú và chờ đợi, khi thấy chuyển động nhỏ trên bãi cỏ, anh nhắm và khai hỏa. Không có tiếng súng bắn trả hay dấu hiệu nào cho thấy anh đã bắn trúng hắn. Anh lại chửi thề.

“Chúng sẽ không thử tấn công nữa cho tới đêm đâu, tới lúc đó chúng ta đã đi khỏi đây rồi.” Anh nói với Victoria mà không rời mắt khỏi đám cỏ vừa bắn vào.

Anh cảm thấy bàn tay cô trên lưng mình. “Đừng lo cho tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì phải làm.”

Sau vài phút, Mason đứng dậy, quan sát phía bên kia, đoạn bước lại, ngồi xổm cạnh Victoria. Khuôn mặt cô tái nhợt. Ngay giây phút này, vấn đề ai có quyền sở hữu trang trại MM trở nên vô nghĩa. Anh chỉ biết rằng không có người phụ nữ nào khác như cô. Cô đáng yêu, kiêu hãnh, điềm tĩnh và thông minh. Anh nghĩ có thể cô cũng dịu dàng, mềm mỏng nữa. Kể từ khoảnh khắc họ gặp nhau, anh đã quan tâm đến cô. Cô không hề biết tâm trí anh đã xáo động kể từ khi nghe cô nức nở trong căn phòng tối. Ôm cô trong vòng tay, cảm nhận cơ thể mềm mại ấm áp của cô qua lần áo ngủ là giây phút kích động nhất trong đời anh.

“Victoria...” Anh không biết tại sao lại gọi tên cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Mason có thể thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đó.

“Mấy gã ngoài kia muốn giết chúng ta phải không?” cô thì thầm, vẫn khóa chặt ánh mắt anh.

“Có vẻ thế. Có thể là Kelso. Có khi nào hắn cùng phe với kẻ đã bắn cô không? Rõ ràng một tên nhắm bắn cô và một bắn tôi.”

“Kelso sẽ không làm thế! Chắc ai đó đã thấy tôi vào ngân hàng.”

Cô gập chân và cố không nhăn nhó vì đau. Chân cô nóng như lửa. Miệng cô khô khốc. Cô nhớ có đọc đâu đó rằng mất máu sẽ làm khát khô cổ. Ngay bây giờ cô sẽ đánh đổi bất kỳ thứ gì để lấy chút nước mát lạnh.

“Tôi đang cố tìm đường thoát cho chúng ta, và chỉ có một cách. Khoảng một giờ nữa mặt trời sẽ lặn. Điều đó có nghĩa là trong mười phút, kẻ nào nhìn mặt trời sẽ không thấy gì khác. Nếu chúng ta đi thẳng về phía mặt trời rồi đổi hướng sang bên phải và lẩn vào bụi cây, chúng ta có thể đi được một khoảng xa trước khi chúng biết ta đã rời đi.”

“Vậy thì tốt hơn hết tôi không nên ngồi đây để tê cứng cả người.” Đột nhiên cô sợ vô cùng, nhưng nhoẻn cười để Mason không biết.

“Không. Đừng dậy vội.”

“Tôi đã bảo bác Stonewall rằng có thể tôi sẽ ở lại thành phố qua đêm, vì vậy sẽ không có ai đi tìm chúng ta đâu.” Cô thất vọng.

“Và chúng ta cũng không thể hy vọng con ngựa của tôi sẽ quay về trang trại, kể cả nếu chúng không bắn nó. Nó chưa ở đấy đủ lâu để biết đấy là nhà.”

“Nếu Rosie còn thì nó đã về nhà rồi,” cô thì thầm rất khẽ.

Mason thận trọng di chuyển để quan sát cảnh quan. Mặt trời đang xuống và thả những cái bóng dài về phía những kẻ đang mai phục. Nó cũng khiến con dốc trở nên mát hơn. Anh nhìn xuống mái đầu vàng đang cúi và thấy Victoria cố nén cơn rùng mình. Cô lạnh! Anh cởi áo khoác và khom mình xuống.

“Cô sẽ bị lanh vì mất máu. Cái này sẽ đem lại chút hơi ấm.” Trong khoảnh khắc cô ngước nhìn, anh thấy điều gì đó như... phải chăng là sự yêu mến dành cho anh? Cảm kích chăng? Không thể nào. Cô vui mừng thôi. Anh sẽ không suy diễn nhiều thứ trong ánh mắt đó.

Cô xỏ tay vào áo và khép chặt nó quanh người. “Cảm ơn. Tôi lạnh thật, nhưng anh không cần nó sao?”

Anh cười. “Tôi quá điên tiết nên không cảm thấy lạnh.”

“Cha tôi luôn nói rằng ‘Đừng phí công giận. Hãy dồn sức mà nghĩ.’”

Mason cười toe toét dù môi sưng phồng. Victoria có thời gian quan sát khuôn mặt anh. vết thương cô khâu đã bớt phồng rộp. Vài ngày tới cô sẽ cắt chỉ và dùng nhíp rứt ra. Cô sẽ xoa chút thuốc mỡ có ở nhà vào vết thương để giúp nó lành nhanh hơn.

“Victoria...” anh nói khẽ. “Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ rằng sẽ phải rút chỉ khỏi má anh khi chúng ta về nhà.” Cô muốn cười cuồng loạn. Có thể cô sẽ chẳng bao giờ thấy nhà lần nữa.

“Cô khâu đau muốn chết. Tôi không biết có nên để cô rút nó ra không.” Anh trêu chọc. “Tôi nghĩ cô thích dùng cái kim đó đâm tôi.”

Victoria muốn chạm vào anh quá đỗi và cô đưa tay lên. Anh nắm lấy và bóp chặt.

“Thật tình không hẳn là tôi thích,” cô thú nhận với nụ cười mỉm. “Nhưng đấy là cơ hội tốt để làm anh đau đớn.”

“Tôi không tin lắm là phụ nữ xinh đẹp có thể độc ác,” anh nói và cười vì mặt cô đỏ bừng.

Cô điên cuồng nghĩ cô và anh sắp phát điên rồi, cứ ngồi đây nói linh tinh trong khi, có thể chết trong một giờ tới.

Mason nhận ra cô thay đổi tâm trạng và đứng lến. Anh đặt tay dưới tay Victoria để dìu cô đứng dậy. Anh ôm cô một lúc. Cô cố đứng trên cái chân bị thương và rên khẽ.

“Chẳng qua là tôi ngồi bất động lâu quá thôi,” cô nói như thể xin lỗi. “Tôi sẽ...”

Tiếng súng trường và đạn bắn vào khối đá inh tai nhức óc ngắt lời cô. Mason nhấc súng lên và bắn trả một phát về phía những kẻ tấn công.

“Chúng muốn đoan chắc chúng ta vẫn ở đây và hành động thật ngu ngốc, nhưng tôi sẽ chơi trò này với chúng.”

“Vì sao?”

“Vì giờ chúng ta biết chúng ở đâu. Chúng ở yên chờ trời tối, rồi sẽ lén tiếp cận ta.” Anh che mắt nhìn về mặt ười. “Chẳng còn lâu nữa đâu. Cô cảm thấy sao?”

“Tôi không chạy được.”

“Tôi đang định sẽ bò vào cỏ. Cô làm được không?”

“Được.” Cô gần như nếm được vị sợ hãi trong miệng mình, nhưng cùng lúc đó, cảm giác yên bình lại lấn át. Cô sẵn lòng đi theo người đàn ông này và có thể chịu đựng chừng nào anh ở bên cô. Anh đứng sát bên cạnh và cô phải ngước đầu để nhìn vào mắt anh.

“Cô biết tôi không thể hứa rằng chúng ta sẽ thoát.” Anh nói khẽ.

“Tôi biết.” Bờ môi cô run rẩy vì cố nói những từ ấy.

Mason giơ tay, dịu dàng vuốt tóc khỏi mặt cô. Đó là khuôn mặt đáng yêu nhất anh từng thấy. Anh muốn ôm cô, bao bọc cô, giấu cô vào trong người mình để cô vĩnh viễn được an toàn.

“Victoria, hãy...” anh run rẩy thầm thì. Anh không thể dừng lại nếu cô từ chối.

Nhưng cô chẳng nói không, và anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô. Đôi môi hé mở của cô ngọt ngào không thể chối từ, anh rùng mình với nỗ lực không lấy nhiều hơn những gì cô trao. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy mắt cô nhắm nghiền, nhưng chúng chầm chậm mở ra và nhìn sâu vào mắt anh. Họ đứng một lúc như thể bị thôi miên, rồi anh nói khẽ, “Sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu và với lấy tay anh. Anh nắm chặt tay cô trong khi giải thích những việc họ sẽ làm.

“Nhìn vào mặt trời. Rồi nằm thẳng xuống. Ngay khi rìa mặt trời chạm đỉnh đá, nó sẽ làm lóa mắt. Khi đó ta sẽ bắt đầu bò. Tôi sẽ ở ngay sau cô. Khi chúng ta đến chỗ lõm cạnh bụi cây tôi sẽ xem tiếp vị trí mặt trời lúc đó. Có thể chúng ta phải chạy, nhưng đừng lo. Tôi sẽ giúp cô.”

“Được rồi. Anh Mason, tôi mong mọi việc đã khác. Tôi mong anh không phải là người mua trang trại từ Robert.”

“Tôi thì không mong thế. Tôi có cảm giác rằng cái ngày tôi gặp Robert McKenna là ngày may mắn nhất đời mình.” Anh nhăn nhở, cặp môi sưng phồng khiến anh trông thật xấu xa. “Và không phải vì trang trại đâu.”

Tim Victoria lỗi nhịp, rồi chuyển sang đập liên hồi khiến cô không thở nổi. Đột nhiên cô thấy sáng tỏ, thư thái và không sợ hãi. Mason ấn cô xuống đất. Cô nghiến răng để khỏi la đau khi đùi chạm đất.

“Giờ chứ?” Lời thầm thì đến từ phía sau, Victoria bắt đầu di chuyển tới trước, ấn các ngón tay và ngón chân bám chắc vào cỏ để đẩy mình đi.

Chúa ơi, cô nghĩ, Mason đang ở sau mình đấy! Nếu bọn chúng bắn thì trúng anh ấy trước. Anh ấy làm vậy để che cho mình! Chúa ơi, hãy giúp con di chuyển thật nhanh! Đừng để chúng bắn! Nét mặt Victoria hằn lên vẻ đau đớn và tập trung khi cô lê mình trên cỏ. Cứ vài giây cô lại ngước lên để chắc rằng mình bò hướng về mặt trời. Thình lình cô cảm thấy tay Mason trên bốt. Anh bò gần hơn và đang đẩy cái chân khỏe, nhờ vậy cô bò nhanh hơn.

Với Victoria, vài giây phút ấy dài như hàng giờ. Cô nghiến chặt răng để khỏi rên rỉ khi cái chân nhức nhối lê qua một mô đất cứng hoặc một cành khô. Người cô đẫm mồ hôi, cúc áo đã bị tuột. Cô tuyệt vọng ấn tay vào đất. Còn bao xa nữa đây? Ôi Chúa ơi, còn bao xa nữa?

Họ di chuyển trên đất bằng những cú giật mạnh liên tiếp. Mason phải đè lên cây súng mỗi lần anh đặt tay vào đế giày để cô có thể đẩy người về phía trước. Anh biết cô đang cố hết sức và càng ngưỡng mộ cô hơn. Chắc cô đau lắm nhưng không hề rên rỉ tiếng nào. Anh tự hỏi liệu cô có nhận ra họ đang mạo hiểm mạng sống, dù cách chỗ bị mai phục càng xa thì cơ hội sống sót càng cao.

Mặt đất dường như dốc xuống, Mason ngóc đầu quan sát nhanh. Chỉ vài thước nữa là họ có thể di chuyển chậm lại, đủ để quay người và dịch từng chút về chỗ những cây dương mọc dày đặc. Cố lên, em yêu quý, anh thầm lặng khích lệ. Chúng ta sẽ làm được và thề có Chúa, lũ con hoang ấy sẽ phải trả giá! Chúng sẽ phải trả giá vì những gì chúng gây ra cho em.

Họ xuống tới chân dốc và Mason nắm quanh mắt cá chân cô. Victoria nằm yên, cử động đầu, nhìn về, phía sau qua cánh tay. Anh hất đầu ra hiệu về bên trái, cô bắt đầu bò tiếp, chậm hết mức có thể, gắng không lay động cỏ. Với mỗi chuyển động, cô lại chờ để nghe tiếng súng trường, và ngạc nhiên khi chỉ thấy im lặng.

Thời gian như kéo dài vô tận khi cô dịch từng chút ra sau bụi cây đầu tiên, trước khi bóng cây mát rượi phủ lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô. Victoria bắt đầu cố dịch nhanh hơn, nhưng nghe tiếng cảnh báo khẽ của Mason.

“Từ từ. Chúng ta không muốn một con sóc hoảng sợ kêu lên hay chim đột nhiên bay lên đâu. Cứ từ từ thôi. Cô đã làm rất tốt.”

Lời động viên của anh cho cô sức mạnh để tiếp tục. Vài phút nữa trôi qua, và dù họ đã nằm gọn trong rừng, Mason không có vẻ muốn dừng lại. Victoria tiếp tục trườn. Cuối cùng tay anh nắm lấy mắt cá chân cô. Cô nằm bất động, vùi mặt vào tay cho tới lúc cảm thấy, anh ở cạnh, vỗ vào vai và vuốt tóc khỏi mặt cô.

“Chúng ta làm được rồi.” Những lời của cô vừa có vẻ không tin vừa như khẳng định.

Anh mỉm cười, gương mặt lấm lem tôn lên hàm răng trắng. “Chúng ta làm được rồi.” Nét mặt anh lại quyết liệt như thể nụ cười chưa từng ở đó. “Nhưng chúng ta còn phải làm nhiều nữa.” Anh xoay mình ngồi dậy.

Victoria cảm thấy như thể mọi dây thần kinh đều kết nối với chân. Cô lăn người, nhưng phải dùng cả hai tay để nhấc cái chân đau. Khi đã ngồi cạnh Mason, cô nhìn lại quãng đường họ vừa đi qua. Như ác mộng. Hai tay cô đau nhức, bàn tay xây xước rớm máu. Mason với tay về phía cô, hoảng hốt trước vẻ xanh xao của cô, sợ rằng cô sắp ngất. Cô dựa vào người anh và để mặc nước mắt chậm rãi rơi từ hàng mi nhắm chặt. Không gì tuyệt hơn cơ thể ấm áp, vững chãi của anh. Cô cảm thấy an toàn, được nâng niu, và cho mình một vài phút xa xỉ hưởng thụ cảm giác trong vòng tay anh, rồi quả quyết đẩy mình ra.

Anh nâng cằm cô, ngón cái nhẹ lau giọt nước bên dưới mắt. Cô vẫn hạ mắt xuống và từ chối nhìn anh.

“Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô được làm bằng thép và rằng bên dưới khuôn mặt phụ nữ này chẳng có người phụ nữ nào hết,” anh âu yếm.

Cô quay người sang phía kia và lóng ngóng cài khuy áo lại, xấu hổ vì đã để anh thấy sự yếu đuối của mình.

Mason nhận ra Victoria cần thời gian trấn tĩnh nên cẩn trọng đứng lên. Anh nghĩ họ có ba mươi phút, nhiều nhất là bốn mươi, trước khi những kẻ tấn công phát hiện họ đã đi rồi. Sau đó, anh chắc chắn chúng sẽ theo dấu con đường anh và Victoria đã trốn. Hy vọng duy nhất của họ là đi càng xa càng tốt, trời sẽ tối trước khi bọn chúng tìm thấy họ.

Mason nhìn Victoria và thấy cô đang liếm môi. Cô khát nước và xanh như tàu lá! Anh lo lắng. Cô đã mất quá nhiều máu đến nỗi có thể lả đi nếu không được uống nước.

Anh ngồi xổm để nhìn được mặt cô. “Chúng ta phải đi tiếp. Cô đi được không?”

Dù mệt nhưng cô cố mỉm cười. “Tôi không biết cho tới khi thử, phải không?”

Anh giúp cô dậy. Cô gắng đứng trên chân bị thương và miệng há hốc chứng tỏ cô không thể.

“Một phút nữa được không?” Cô hỏi.

“Chúng ta không có một phút đâu, Victoria,” anh khàn khàn thì thầm. Anh đeo súng ra sau lưng, nắm chặt tay cô và luồn cẳng tay qua nách cô. “Thử thế này, nếu không được thì tôi sẽ bế cô.”

“Ồ không! Tôi làm được!”

Những bước đầu tiên thật khổ sở. Victoria nghiến chặt răng. Sau đấy bước chân vụng về của họ trở thành nhịp - một bước đi và một bước nhảy lò cò. Mason khỏe một cách đáng ngạc nhiên. Cô cảm thấy cơ bắp cứng như thép của anh dưới cánh tay. Sau một lúc, anh hỏi cô có muốn dừng lại nghỉ không. Cô lắc đầu và họ tiếp tục.

Bóng tối bao trùm khu rừng rậm rạp và không khí mát rượi. Đêm tới rất nhanh trên núi sau khi mặt trời khuất bóng. Mỗi tảng đá, thân thông hay bụi cây chỉ còn là một điểm trong bóng tối. Sau một lúc dài như nhiều giờ, nhưng chỉ là vài phút chậm chạp, Mason dừng chân và dựa vào một cây thông. Anh lắng tai nghe trong khi Victoria tựa người vào anh.

“Tôi nghĩ mình nghe thấy gì đấy,” anh nói thầm vào tai cô. Sau một lúc chờ đợi căng thẳng, anh nói, “Tôi sẽ bế cô một lúc. Khi tôi nâng cô lên, hãy vòng khuỷu tay qua vai tôi, làm thế tay tôi sẽ không bị mỏi.”

“Ồ không! Anh không thể bế tôi nổi. Tôi sẽ đi. Tôi sẽ đi nhanh hơn mà.”

“Tôi sẽ bế cô. Sẵn sàng chưa?”

Anh bế cô lên, ôm sát vào ngực. Cô vòng tay quanh cổ Mason, anh nhanh chóng di chuyển qua các thân cây. Anh có thể cảm thấy người cô run bần bật vì lạnh và tự hỏi làm sao cô qua được đêm nay.

“Gần đây có chỗ nào có nước không?” anh thì thầm hỏi.

Cô không trả lời ngay lập tức, và khi kề môi sát tai anh cô nói, “Có một con suối chảy ra từ khe đá xuống núi, nhưng cách đây ít nhất là một dặm.”

“Tôi nghĩ có thể tìm ra ngựa của tôi. Nó là ngựa thảo nguyên, sinh ra trên núi. Thả ra là nó tìm được nước.”

“Hãy để tôi tự đi đi, Mason.”

“Chúng ta sẽ đi thẳng về phía nguồn nước chứ?”

“Ừ. Nhưng hãy để tôi đi.”

“Một lúc nữa. Trong lúc đó hãy trò chuyện với tôi “ Một khắc im lặng.

“Tôi không nghĩ ra chuyện gì cả.”

Anh cười khẽ. “Vậy thì hát đi.”

Thời gian trôi qua, anh suýt quên rằng mình đã bảo vậy thì một giọng hát nho nhỏ, chỉ lớn hơn tiếng thầm thì cất lên:

“Ồ, chú ngựa lông loang màu dâu đỏ! Ồ, chú ngựa lông loang màu dâu đỏ!

Chú lên miền Đông rồi xuống miền Tây

Ta cố hết sức cưỡi trên lưng chú.

Cưỡi chú ngựa lông loang màu dâu đỏ, cưỡi nào.

Cưỡi chú ngựa lông loang màu dâu đỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.