Nơi Trái Tim Trở Về

Chương 8: Chương 8




Nhóm lửa là không thể được. Giờ họ đã thoát khỏi những kẻ theo đuôi, nhưng dù ở trong rừng rậm hẻo lánh như thế này thì mạo hiểm để lộ một hơi khói thôi cũng là ngu ngốc.

Họ cẩn trọng tiến lại nguồn nước. Victoria gần như rên lên vui mừng. Khi cuối cùng cũng được uống, cô cảm thấy nước như rượu say nồng. Đầu cô bồng bềnh, choáng váng và nhẹ bẫng.

Mason giữ cho cô uống nước, sau đó anh cũng uống, tuy nhiên vẫn phòng vệ. Họ chưa thoát hẳn, chỉ tạm thời mà thôi. Đến sáng, những kẻ bám đuôi sẽ vẫn đuổi theo. Tâm trí mỏi mệt của anh đã ngừng vật lộn với câu hỏi ai và tại sao, giờ chỉ nghĩ cách đi thật xa.

Victoria kiệt sức và run lẩy bẩy vì lạnh, ngồi sụp trên mặt đất, cạnh vách đá nơi nguồn nước chảy ra. Chân cô liên tục nhức nhối. Cô cảm thấy cuộc sống chẳng có gì ngoài màn đêm lạnh lẽo. Không có gì ngoài đau đớn, không có sự sống nào ngoài Mason.

“Chúng ta không ở đây được đâu, Victoria.” Anh quỳ bên cô. “Phải đi tiếp thôi.”

“Tôi biết,” cô nói khẽ và cố đứng lên.

Anh với tay xuống dìu cô dậy, và sâu thẳm trong tim anh một điều gì đó ấm áp dâng lên manh mẽ. Một phụ nữ phi thường! Một phụ nữ đặc biệt! Nếu không có cô đi cùng thì anh đã quay lại săn đuổi những kẻ bám đuôi. Chạy trốn ngược với bản tính của anh. Anh thà chiến đấu với chúng, nhưng anh phải nghĩ cho Victoria. An toàn của cô là trên hết.

Mason liều lĩnh huýt sáo gọi ngựa, rồi dỏng tai chờ đợi. Chỉ có tiếng màn đêm đáp lại. Anh không nghe tiếng hí trả lời của con ngựa. Chết tiệt! Anh đã hy vọng con ngựa sẽ ở gần nguồn nước.

“Nếu tìm được chỗ nào giấu cô thì tôi có thể về trang trại và sáng sớm trở lại với vài người và cỗ xe,” anh thì thầm.

Victoria đang đứng tựa trán vào bắp tay anh, ngửa đầu ra. Anh cảm thấy cô cố gắng đứng trên cái chân đau, cố gắng kìm tiếng rên đau đớn. Cô im lặng quá lâu đến nỗi anh nghĩ cô không nghe anh nói gì.

“Victoria...” Anh đặt ngón tay dưới cằm cô và nâng lên. Thậm chí trong bóng tối, đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh như hai vì sao lung linh.

Ý nghĩ Mason bỏ lại cô một mình trong bóng tối làm nỗi khiếp sợ mơ hồ ập tới, nhưng cô xoay xở trả lời mà không để lộ cơn nức nở đang lớn dần lên bên trong. “Nếu anh nghĩ đó là việc chúng ta phải làm.”

Bỗng nhiên anh biết mình không thể làm thế. Anh không thể và sẽ không để cô lại một thân một mình. Có thể cô sẽ đuối lả đi, mê sảng, rồi lang thang và rơi vào tay những gã đang cố giết họ. Anh kéo cô sát vào người để cô có thể dựa vào cơ thể cường tráng của anh.

“Anh sẽ không bỏ em lại! Em nghe chứ, Victoria. Anh sẽ không bỏ em lại!” anh lẩm bẩm vào tai cô. Mason cảm thấy áo mình ướt đẫm và biết rằng Victoria đang khóc. Mẹ kiếp! Anh chửi thề không thành tiếng. Chỉ mỗi ý nghĩ bỏ cô lại đây đã là ngu ngốc rồi. Nhiều người có thể theo dấu trong bóng tối, và anh cùng Victoria đã để lại quá nhiều dấu vết. Bất cứ kẻ ngốc nào đều có thể nhìn dấu vết và biết một trong hai người đã bị thương. Có thể lũ chó đẻ ấy sẽ ẩn náu và chờ đợi, nhưng cũng có thể ngay lúc này chúng đang theo dấu họ. “Nào, lên đường thôi,” anh nhẹ nhàng giục. “Em có muốn uống thêm nước trước khi đi không?”

Victoria khăng khăng đòi đi khi còn chịu được. Khi cô không thể chịu được đau đớn, Mason bồng cô. Cả người cô run cầm cập vì lạnh, còn anh đẫm mồ hôi và rùng mình vì mệt lử. Cô bám vào anh như đứa trẻ ốm và lẩm bẩm xin lỗi vì đã là gánh nặng.

Đột nhiên sự tức giận dâng tràn trong Mason bởi những gì cô đang phải chịu. Anh bất chợt quay người và đi xuống sườn đồi đầy đá. Cả cơ thể anh căng thẳng khi bàn chân dò dẫm và tìm chỗ bước. Giận dữ buộc anh phải đi tiếp. Trán anh hằn lên, cổ họng khát bỏng và một bên sườn đau nhói khi anh leo dốc. Anh lờ đi âm thanh lạo xạo dưới gót giày và tiếng những hòn đá nhỏ lăn lông lốc xuống dốc. Ngực anh phập phồng thở dốc vì quá sức, phổi như sắp cháy khi anh tới chỗ ẩn náu nhỏ được tạo bởi một cây thông mọc trên sườn đồi. Anh đá chân gom lá thông lại và đặt Victoria xuống đó.

Cô cựa quậy. “Mason... chúng ta đang ở đâu?” Răng cô va vào nhau lập cập khi nói.

“Suỵttttt. Chúng ta sẽ không đi thêm nữa. Nằm yên. Anh sẽ quay lại ngay.”

Anh nhanh chóng chất càng nhiều bụi cây khô tìm được dọc đường lên đồi càng tốt. Anh quan sát những tảng đá lớn dọc dốc để xem nơi này có an toàn không. Sau đó anh cắt nhiều cành thông mềm và quay lại chỗ Victoria đang nằm. Cô siết tay quanh người.

“Em lạnh quá!”

Mason đặt súng xuống, cởi thắt lưng đeo súng, để nó trong tầm với rồi cởi áo, nằm xuống cạnh cô, kéo những cành rậm lá qua người họ. Anh với tay sang cô và cô lăn ngay vào vòng tay anh. Anh phủ cả áo lẫn tay mình quanh người cô và kéo cô lại gần. Cô vùi mặt vào cổ anh. Mũi cô lạnh như đá trên làn da ấm của anh. Hai tay anh chà xát lưng cô, cố mang chút hơi ấm cho cơ thể ấy.

“Cởi áo ra, Victoria, để anh ủ ấm em.” Cô vâng lời không chút do dự, những ngón tay lạnh giá vụng về trên hàng nút. Cô áp bầu ngực mình vào bờ ngực lông lá của anh, chỉ có lớp áo lót mỏng manh của cô ngăn cách. “Rúc tay em dưới tay anh. Thế... em sẽ ấm ngay thôi. Vài phút nữa thôi.”

Xa xa trên đồi, một chú sóc kêu luôn miệng như dò hỏi. Cứ nói tiếp đi, sóc con, Mason nghĩ. Chừng nào chú mày còn nói là ta biết chỉ có chú mày nghe thấy chúng ta. Xung quanh họ, im lặng ngự trị, chỉ có tiếng chú sóc. Thi thoảng, một con gió nhẹ rung lá thông xào xạc và một quả thông rơi xuống lớp nệm lá kim.

Người Victoria căng như dây đàn. Anh ôm cô chặt hết mức mà không đụng đến chân cô, rồi dùng tay xoa lưng lẫn vai cô, hy vọng làm cô thoải mái và ấm hơn. Sự căng thẳng trong cô dần dịu bớt và anh cảm thấy cô từ từ thả lỏng người.

Cô nằm yên môt lúc lâu, sau đó dịch đầu kề môi gần tai anh, họ nằm má kề má.

“Sáng mai chúng ta sẽ làm gì?” Tiếng cô chỉ như hơi thở trên tai anh.

“Anh không biết. Ta còn cách trang trại bao xa?”

“Theo như tính toán của cha em thì đến con dốc là đi được khoảng hai phần ba đường vào thành phố.”

“Vậy thì ta còn cách trang trại MM khoảng mười dặm.”

“Tầm tám dặm thôi. Mason, đáng lẽ anh có thể bỏ em lại.”

“Không.”

“Anh có nghĩ sáng mai bọn chúng sẽ tìm ra chúng ta không?”

“Nếu vậy chúng ta sẽ biết là chúng không chỉ muốn cướp bóc. Em đã để cái túi da em mang vào ngân hàng lại trên yên ngựa.”

Đầu Victoria quay mòng mòng. “Kelso sẽ không...” Giọng cô run run và hơi thở rời rạc nơi tai anh.

“Đừng nghĩ về chuyện đó.”

Hiển nhiên là cô đau đớn. “Nhưng em đã biết anh ta quá lâu rồi!”

“Đừng nghĩ về chuyện đó,” anh khẽ ra lệnh và ôm cô sát hon. Cô im lặng một lúc lâu, và anh cho phép mình bạo dạn hôn má cô.

“Em nợ anh nhiều quá. Anh có thể bỏ em lại và...”

Bàn tay anh trên lưng cô khựng lại một khắc. “Em thực lòng nghĩ anh sẽ làm thế ư?”

“Nếu cần.”

“Nói thế lần nữa xem, em thân yêu, và anh sẽ phải làm một trong hai điều - hoặc là phát mông em... hoặc là làm tình với em. Giờ yên lặng và ngủ đi.”

Victoria dịch môi khỏi tai anh và anh cảm thấy hơi thở cô trên cổ. Bỗng dưng Mason cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô nằm áp vào anh, mềm mại và thoải mái, ngực cô ép sát ngực anh. Anh muốn mơn trớn bầu ngực đó hơn bất cứ điều gì, muốn gạt bỏ lớp áp lót, để chỗ lông bờm xờm trên ngực anh kích thích nụ hoa cô săn lại. Anh chế ngự ham muốn và vuốt tóc cô. Hơi thở cô đều đều và anh tự hỏi liệu cô đã ngủ chưa. Anh nhắm mắt lại, nhưng chúng không thể khép. Anh muốn cảm nhận từng giây từng phút bên cô, muốn tâm trí mình choán đầy những ký ức không bao giờ phai về cô.

Cô cử động. “Ý anh là anh sẽ hôn em à?” Môi cô quét qua tai anh.

“Nếu như anh bắt đầu hôn em, em yêu quý, thì sẽ không thể dừng lại. Anh sẽ muốn nhiều hơn thế.”

“Nhiều hơn ư?”

“Ừ, nhiều hơn. Ngủ đi.”

Giọng cô khàn khàn, mượt như nhung phá tan bầu không khí yên tĩnh. “Mẹ có kể cho em chuyện đó. Anh có nghĩ em sẽ chết trước khi biết nhiều hơn thế không, Mason?”

“Anh có cảm giác em sẽ sớm biết thôi, em thân yêu.”

Vài phút sau dường như cô đã ngủ. Mason nằm thao thức và cảnh giác. Đầu anh ngọ nguậy để tai có thể nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào trong đêm tối. Anh nhẩm đếm trong đầu số đạn mình có và đánh giá vị trí của họ. Anh cho rằng chỗ họ đang ẩn náu đủ cao để quan sát cả phía trên và bên dưới con đường. Trước khi trời sáng, anh sẽ đánh thức Victoria và tìm một nơi giấu cô. Sau đấy anh sẽ bước ra chiến đấu với những kẻ tấn công. Chờ và lẩn trốn thế là đủ lắm rồi.

Victoria ngọ nguậy một lần trong đêm và cọ cái chân đau vào người anh. Cô kêu lên đau đớn nên Mason khẽ xoay người để cô nằm ngửa, còn anh nằm trên, áp ngực vào ngực cô, vòng tay và kéo áo quanh người cô.

Anh dỗ dành và thầm thì, “Ngủ lại đi. Ổn cả thôi em yêu quý.” Đây có lẽ là đêm duy nhất cô nằm trong vòng tay anh. Sáng mai, nếu họ sống sót mà trở về trang trại MM, họ vẫn phải đối diện với những bất đồng.

Khi chim chóc chao liệng, Mason biết bình minh đang tới. Anh nhẹ nhàng nâng đầu Victoria lên và ngạc nhiên lúc cô nói khẽ.

“Em không ngủ đâu. Đến giờ đi rồi à?”

Anh ghé môi vào tai cô, mừng vì có cớ để nán lại một lát. “Anh muốn em ở yên đây. Anh sẽ đi dò la xung quanh. Trước hết anh sẽ cắt thêm cành lá để che chắn cho em đã. Anh không muốn em rời khỏi chỗ này, dù có nghe thấy gì chăng nữa.”

Cô vòng hai tay quanh cổ anh. “Sao anh lại làm thế? Mason, hứa với em là anh sẽ không đi tìm chúng.”

“Không thể chờ ở đây để chúng tìm ra. Chúng ta có nhiều cơ hội hơn nếu làm chúng bất ngờ,” anh kiên nhẫn giải thích. Mớ tóc sẫm rủ qua trán cùng râu ria mọc lỏm chởm và vết cắt trên mặt kết hợp lại tạo cho anh vẻ quỷ quái, chẳng hợp với giọng nói dịu dàng.

“Em lo cho anh!”

“Và anh lo cho em, nếu như bọn chúng tìm thấy ta ở đây. Victoria, hãy cho anh kỷ niệm nào đó để mang theo. Hôn anh đi.” Anh mắt anh dò tìm trong đôi mắt vàng sâu thẳm của cô, và anh bị thứ cảm xúc mãnh liệt hơn khát khao thể xác rất nhiều cuốn đi.

Bờ môi cô ngọt ngào khôn tả khi tìm đến môi anh. Và dù môi anh mềm, nhẹ nhàng, chúng vẫn bắt giữ môi cô bằng ngọn lửa mãnh liệt khiến cô rung động lạ lùng từ bên trong. Lưỡi anh tách môi cô, khụấy động và tìm kiếm mật ngọt trong đó. Anh rời miệng ra, rồi hôn lại. Giờ khi đã tìm thấy nhau, môi họ đói khát hòa quyện.

Mason gắn chặt môi anh trên môi cô. Thật ích kỷ, nhưng anh thèm khát cô. Cả đời anh đã tìm kiếm người phụ nữ này. Người phụ nữ chỉ của riêng anh. Victoria là người phụ nữ ấy. Anh sẽ có cô! Anh lên hôn mắt, mũi và thái dương, rồi trêu chọc khóe miệng cô.

Victoria thở dồn dập và hoảng sợ khi miệng cô được tự do. Phổi cô điên cuồng hít không khí, và cô sợ chúng không thể trở lại như cũ.

“Chưa ai hôn em ư?” anh thì thầm.

“Chưa!”

Mason mỉm cười. “Thật mừng! Anh mừng vì em chưa biết đến ai khác, vì em đã sống cả đời ở thung lũng này. Em ngọt ngào, trong trắng, và sẽ chẳng có ai khác ngoài anh đụng vào em!” Anh đẩy mình ra rồi dứng lên.

Victoria rùng mình khi mất đi hơi ấm của anh. Cô kéo áo lại và cài khuy vào. Mason đứng phía trên và sắp xếp lại đống cành lá che phủ cô. Cô nhìn anh chuẩn bị đi. Sau đó, anh đeo dây lưng vào, nhấc súng lên và quỳ cạnh cô.

“Đừng rời đây, Victoria. Việc này rất hệ trọng đấy. Có thể anh sẽ tìm được ngựa trước khi thấy chúng. Nếu vậy thì anh sẽ quay lại và chúng ta sẽ về nhà.”

“Em sẽ ổn thôi. Hãy... bảo trọng.”

Mason di chuyển xuống sườn đồi êm như sói. Đến chân dốc, anh khom người và lắng nghe. Bầu trời đang dần rạng ở phía Đông. Anh thận trọng chờ vài phút, ghi nhớ nơi anh đã xuống, rồi tiến vào rừng. Chẳng gì có thể cản anh đưa Victoria về trang trại.

Cứ vài phút anh lại dừng và nghe ngóng. Đôi tai anh đã trở nên nhạy cảm lạ thường trong đêm qua, giúp anh nghe được nhiều hơn những tiếng động thông thường. Anh lắng nghe xem có bất kỳ âm thanh lạ nào không, và chẳng có tiếng động nào hết.

Sau khoảng hai chục phút đi và nghe ngóng, anh đến chỗ con suối mà anh và Victoria đã dừng chân uống nước. Anh đi dọc theo khoảng rừng nhỏ, rồi chờ đợi. Bình minh xám xịt phủ trên sườn núi. Anh quan sát kỹ lưỡng nhưng không thấy chuyển động nào. Anh lặng lẽ tiến tới dòng suối, khum tay lấy nước uống. Đó là khi anh nghe thấy tiếng móng guốc đập vào đá. Anh nấp vào bụi cây.

Mason quan sát những kẻ cưỡi ngựa đang tiến lại. Một kẻ chuyên săn tìm đang nghiêng người trên yên để đọc những dấu vết trên mặt đất. Chúng không vội vàng. Dấu vết để lại cho thấy Victoria bị thương, và anh đã bồng cô một đoạn, và rằng họ đi bộ. Kẻ thứ hai có cái túi da mà Victoria để trên yên ngựa. Khuôn mặt Mason tê cứng vì giận dữ. Bọn chúng không chỉ định cướp mà còn giết!

Mason cúi mình, xem xét địa thế xung quanh, rồi cẩn thận nâng súng. Toan tính lạnh lùng đã thay thế cho tức giận. Một lần nữa, anh lại ở chiến trường, hoặc giết hoặc bị giết. Anh cho rằng kẻ truy dấu nguy hiểm hơn nên nhắm vào gã. Anh chưa bao giờ bắn lén sau lưng người khác và thật sự lúc này cũng không muốn thế. Có lẽ đó là lý do anh chệch mục tiêu, bắn trượt một phát lẽ ra phải chuẩn.

Kẻ truy dấu quay vội người trên yên, sửng sốt và hết sức sợ hãi. Gã túm lấy súng và Mason bắn tiếp. Lần này anh không trượt. Viên đạn trúng ngực, xuyên qua người gã. Con ngựa của gã truy dấu nhảy chồm vào ngựa của tên đi cùng, khiến hắn lệch hướng khi đang bắn vào bụi rậm.

Mason choáng váng nhận ra hắn đã bắn vào bắp tay mình, và kéo súng ngắn ra. Hắn xông vào bụi cây anh đang nấp. Mason mau chóng xoay người sang bên nhằm tránh vó ngựa chứ không phải né đạn. Anh bắn một phát từ khẩu súng lục vào ngực hắn khi một viên đạn rít trượt qua anh. Hắn ngã khỏi yên và con ngựa lao lên chạy vào bụi rậm.

Mọi việc diễn ra chỉ trong mấy giây. Và đột nhiên sự tĩnh mịch bao trùm. Mason ngẩng đầu nhìn kẻ đã chết. Trông hắn không giống tay súng bắn thuê mà giống gã cao bồi làm thuê hơn.

Anh cảm thấy máu ướt trên da mình và chầm chậm chớp mắt. Anh tì vào báng súng trường để đứng dậy. Tại sao sau trận đấu súng mọi thứ luôn yên ắng vậy? Mason nhìn xuống bắp tay trần, thấy viên đạn đã xé một đường nham nhở. Đau, nhưng không nghiêm trọng. Anh đang tìm cách cầm máu thì có tiếng vó ngựa xuyên thủng các giác quan tê liệt của anh. Tiếng động quá đột ngột và bất ngờ đến mức anh dừng mắt phương hướng một khắc trước khi phóng ra sau một tảng đá lớn, khom người xuống, nhanh chóng nạp đạn vào súng trường. Anh lên đạn rồi nâng súng, sẵn sàng bắn ngay lập tức.

Mason không có thời gian suy nghĩ trước khi cặp sinh đôi xông tới bãi đất trống như bị ma đuổi. Người cưỡi ngựa thứ ba đi sau một cách thận trọng.

Nhẹ nhõm và giận dữ mấy đứa em khinh suất, cẩu thả đua ngựa, Mason bước ra từ phía sau tảng đá.

“Quỷ tha ma bắt! Anh đã có thể bắn bay đầu các em rồi!”

Sự tức giận của anh khiến hai đứa em khựng lại. Người còn lại cúi rạp trên yên ngựa, mắt quan sát xung quanh. Ông ta to cao, ít nói. Mason đã thấy ông ở bếp tập thể vào buổi sáng đầu tiên anh và các em đến đó ăn sáng.

Clay xuống ngựa, nhấc súng khỏi tay Mason, liếc nhìn vết thương trên tay anh và biết phải cầm máu.

“Đạn vẫn ghim trong đấy à?”

“Anh không biết. Máu ra nhiều, có thể viên đạn đi xuyên qua.”

“Victoria đâu?” Pete hỏi sau lưng Clay.

“Cô ấy ở dưới kia. Chúng ta nên đi thôi. Hẳn cô ấy đã nghe thấy tiếng súng.” Người đàn ông cao to xuống ngựa và nhìn hai kẻ đã chết. “Ông biết chúng không?” Mason hỏi.

“Thỉnh thoảng có thấy thằng này quanh quẩn ở trang trại,” ông trả lời và tháo dây đeo súng trên lưng kẻ truy dấu. Ông đi sang nơi gã kia nằm thò ra bụi rậm. “Chưa thấy thằng này bao giờ.”

Pete đi gom ngựa của mấy kẻ đã chết trong khi Clay buộc một mảnh vải quanh tay Mason.

“Chết tiệt! Nhẹ tay thôi. Anh có phải là ngựa đâu!” Mason càu nhàu, rồi hỏi, “Mà các em đang làm gì ở đây thế?”

“Đêm qua ông Jim bắt được ngựa của anh, sáng nay bọn em bắt đầu theo dấu nó rồi nghe thấy tiếng súng. Chuyện gì vậy?”

“Dài lắm. Chúng ta phải đưa Victoria về trang trại đã. Cô ấy bị bắn vào đùi và mất nhiều máu lắm. Anh không biết cô ấy có cưỡi ngựa được không nữa. Có thể em phải về trang trại đánh một cỗ xe ra. Em có mang bi đông theo không? Cô ấy khát nước lắm.”

“Trong trường hợp đó chúng ta có thể chất hai tên này lên ngựa của chúng rồi đưa về chôn trong nghĩa trang,” Jim nói. “Nhưng phải xem tiểu thư Victory có cưỡi ngựa được không.”

Victoria không thể cưỡi ngựa khi họ đến chỗ cô. Cô quá yếu đến mức cần được nâng dậy để uống nước từ bi đông. Nét mặt cô nhợt nhạt, mệt mỏi, và mắt sưng lên vì khóc.

Pete leo lên yên và phi nước đại về trang toại để lấy cỗ xe. Jim Lyster theo sau với tốc độ chậm hơn để dẫn cặp ngựa mang theo những xác chết. Clay ở lại với Mason và Victoria.

“Có phải Kelso không?” Victoria hỏi khi Clay choàng áo của cậu quanh người cô.

“Kelso à?”

“Có phải Kelso là người cố giết bọn tôi không?”

“Không. Hai tên khác. Cô biết tại sao chúng làm thế không?”

“Không, nhưng tôi mừng vì không phải là Kelso. Tôi đã biết anh ta từ lúc bé tí.” Cô thở dài và nhắm mắt “Chỉ là tôi chắc chắc anh ta sẽ không làm những việc như thế đâu.”

Clay cau mày. Giờ không phải lúc cho cô hay chuyện gì đã xảy ra ở trang trại từ khi cô và Mason đi vắng.

***

Nellie đứng trên hiên nhìn Victoria phi ngựa khỏi trang trại, gió thổi bạt váy vào chân cô. Vài phút sau anh Mason phi nước đại đuổi theo. Cô thắc mắc sao Victoria không yêu anh ấy nhỉ? Anh ấy quá tốt, quá đẹp trai. Nếu họ yêu nhau thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Victoria sẽ ở đây, sống với họ trong nhà chính. Mason sẽ chăm lo cho chị ấy. Nellie vòng tay ôm trụ hiên, dựa thân hình bé nhỏ của mình vào đó và chìm đắm trong giấc mơ đã tự dệt ra để giúp cô sống sót trong suốt những năm ở trên gác mái nhà bà Leggett.

Ngày nào đó, một anh chàng đẹp trai sẽ đến đón và bế mình lên ngựa. Anh sẽ nói: em đẹp quá. Anh không thể sống thiếu em. Mình và anh sẽ cưỡi ngựa đi trên con đường mòn rợp bóng cây đến ngôi nhà hanh có những cây leo nở đầy hoa, anh sẽ nhấc mình xuống và bế vào trong. Đây sẽ là nhà mình, tất cả là của mình. Mình sẽ dọn dẹp và nấu nướng trong khi anh làm việc bên ngoài. Thỉnh thoảng mình sẽ nghe tiếng rìu bổ gỗ, hoặc tiếng anh móc cặp ngựa vào cỗ xe. Rồi anh sẽ vào nhà ăn tối, ôm lấy mình, xoay một vòng và nói rằng anh đã chờ cả ngày để ôm hôn mình. Sau bữa tối bọn mình sẽ...

“Chị Nellie oi, em đói.”

Dora kéo Nellie khỏi giấc mộng giữa ban ngày. Trong giây phút ngọt ngào của trí tưởng tượng, Nellie đã cảm thấy tình yêu tỏa sáng và sự an toàn trong chính ngôi nhà ấm cúng của mình. Cô nhìn em gái và bất chợt trở về hiện tại.

“Em đói là phải rồi. Chị đã nấu ít cháo ngô. Chị đã nghĩ chị Victoria sẽ ăn trước khi đi, nhưng cả chị ấy và anh Mason đều đi luôn.”

“Tối qua chị Victoria chẳng ăn gì. Anh Mason cũng thế. Thừa nhiều bánh hoa quả lắm. Em ăn chúng được không?”

“Chị nghĩ được, nhưng ăn cháo ngô trước.”

“Ăn xong em sẽ sang chỗ bác Ruby.”

“Không được đi cho tới khi em giúp chị làm xong việc nhà đã.”

“Ôi... trời! Em phải làm à?”

“Anh Mason bảo chị phải đảm bảo em học được cách làm việc nhà. Chúng ta sẽ dọn bếp, rồi dọn giường. Sau đấy em có thể sang chỗ bác Ruby.”

Nellie ngâm nga đầy hạnh phúc khi dọn dẹp bếp: Trong nhiều năm, cô không được tự do di chuyển trong nhà. Thât dễ hình dung đây là nhà cô, khi chỉ có mình cô trong bếp sắp xếp bát đĩa, còn Dora đang dọn giường trong phòng ngủ.

Hôm nay trời quang, không gợn chút mây. Nellie hài lòng khi thấy mình không mệt mà cũng chẳng hết hơi sau khi dọn nhà như cô nghĩ. Cô khẽ cười, nắm tay Dora và họ bước ra hiên.

“Ở đây đẹp và yên bình nhỉ, Dora?”

“Vâng, vâng, nhưng bọn mình sang nhà bác Ruby được chưa?”

“Coi nào, đi xem vườn hoa của chị Victoria trước đã. Ổ, nhìn kìa, Dora! Chị ấy có hoa lily! Chị cá là vào xuân mọi thứ sẽ nở rộ rất đẹp. Em có nhớ vườn hoa của mẹ không Dora? À tất nhiên em không nhớ rồi! Chị bị sao vậy nhỉ? Lúc ấy em còn bé quá. Thậm chí em còn không nhớ anh Mason nữa.”

“Em nhớ mẹ mà. Em nhớ ngồi trên lòng mẹ.”

“Em mới hai tuổi thôi mà, em không thể nhớ mẹ được.”

Dora giật tay khỏi tay Nellie. “Em có nhớ!”

Nellie nhìn xuống em gái và nụ cười mờ dần. Miệng Dora trễ ra và trông con bé như sắp khóc.

“Em yêu...”

“Em có nhớ mẹ, chị Nellie. Đừng có bảo là em không nhớ mẹ. Mẹ giống như bác Ruby, và em ngồi trên lòng mẹ, mẹ hát cho em nghe, mẹ bảo em là con gái xinh đẹp của mẹ.” Đôi mắt xanh lam mở to đầy thách thức ngước nhìn Nellie, và khi mắt ngấn lệ, con bé chớp đi nhưng vẫn tiếp tục chằm chằm nhìn chị.

“Dora à, chị không có ý...”

“Chị giống y cô Lily. Chị nghĩ em là đứa dối trá... rằng em ngu ngốc... rằng em xấu xí. Bác Ruby thích em! Bác bảo nếu bác có con gái thì bác muốn giống em!”

Nellie cảm thấy nước mắt dâng lên họng. Cô đã không nhận ra nỗi đau của Dora, hay cảm giác bị hắt hủi con bé đã phải chịu khi ở với người em lạnh lùng vô cảm của cha họ.

“Chị xin lỗi vì đã không tin em, Dora. Tại chị nghĩ em còn nhỏ quá nên không nhớ được, vì chị chẳng nhớ nổi chuyện gì hồi chị hai tuổi nữa. Và chị không giống cô Lily! Chị yêu em, anh Mason và các anh yêu em. Chẳng phải anh ấy đã đưa chúng ta tới đây để chăm lo cho chúng ta đó sao?”

Dora lấy ống tay áo lau mắt. “À... ờ, nhưng chị Victoria đó không muốn chúng mình ở đây và anh Mason không để chị ta đi. Em mong chị ta đi cho rồi.”

“Đây là nhà của Victoria,” Nellie kiên nhẫn giải thích. “Chị ấy được sinh ra ở đây. Hãy nghĩ xem chị ấy cảm thấy như thế nào, Dora. Chị ấy không biết anh trai đã bán trang trại cho anh Mason. Bỗng nhiên cuộc sống của chị ấy bị đảo lộn, giống như chúng ta khi bố mẹ mất. Anh Mason sẽ cho chị ấy thời gian nghĩ về việc chị ấy muốn làm.”

“Anh ấy thích chị ta. Anh ấy thích chị ta hơn cả chúng mình.”

“Không đâu. Anh Mason không thích chị ấy hơn chúng ta đâu. Có thể anh ấy thích chị Victoria, nhưng theo một cách hoàn toàn khác. Chị cũng thích chị ấy, nhưng không giống cách mà chị yêu em.”

“È, em thích bác Ruby hơn chị ta. Bác Ruby vui tính toàn làm em cười.” Con bé nghiêng mặt cười với Nellie, nụ cười láu lỉnh, dễ lây làm sáng bừng những đường nét trên gương mặt bé nhỏ.

“Coi nào em! Hãy đi một vòng quanh nhà, sau đấy chúng mình sẽ qua chỗ bác Ruby.”

Khi họ lại gần mấy dãy nhà gồm khu nhà tập thể, bếp và căn nhà gỗ nhỏ trông như hình ảnh thu nhỏ của nhà chính, Dora chạy trước Nellie và đâm sầm vào một người đàn ông thấp bé, queo quắt đang bước ra khỏi bếp.

“Ối chà, cô nương bé nhỏ.” Câu nói thốt ra từ khuôn mặt rậm râu; chẳng thể xác định bộ râu bắt đầu từ đâu vì chỉ có cái mũi tròn và đôi mắt xanh nhạt là lộ ra. Ông ta liếc nhìn Nellie, rồi quay đi như thể ngượng và không thoải mái trước sự hiện diện của cô.

“Cháu biết bác. Bác là Gopher!” Dora hào hứng la. “Bác Ruby bảo bác được gọi là Gopher[4] vì bác luôn có một con bên mình. Bác có không? Bác Ruby bảo là bác định đặt một con tên là Ruby và nếu bác làm thế thì bác Ruby sẽ dùng bác lau sàn. Bác có gì nữa? Bác Ruby bảo bác có thể thuần phục bất cứ gì ngoài ngựa, vì ngựa thông minh hơn bác. Bác ấy bảo bác có thể làm thế vì...”

[4] Gopher nghĩa là chuột túi - một loài thú gặm nhấm nhỏ.

“Dora!” Mặt Nellie đỏ ửng bởi ngượng ngùng, cô không dám nhìn ông ta, nhưng cô nghe thấy ông ta cười khẽ nên mạo hiểm nhìn lên. Cô không thể thấy miệng ông ta vì bộ râu che khuất, nhưng cô nghĩ hẳn ông ta đang cười.

“À há. Bác Ruby nói đúng đấy.” Ông ta ngồi xổm cạnh Dora. “Bác có cô bé xinh nhất mà cháu từng thấy. Tên cô bé là Clara, đặt theo tên một cô gái ở chỗ khiêu vũ. Cháu muốn xem không?”

“Chao ôi, cháu muốn xem ngay bây giờ được không ạ?” Dora suýt nghẹn lời.

Gopher mím môi và một âm thanh nhỏ rít lên. Gần như ngay tức khắc, phía trước chiếc áo khoác bạc phếch của ông chuyển động. Một cái đầu nhỏ màu nâu ló ra khỏi túi áo. Đôi mắt nhỏ tí sáng rỡ nhìn thẳng vào Dora và con chuột túi phát ra tiếng huýt nhỏ.

“Chao ôi! Chao ôi!” Dora kêu. “Chú xinh quá nhỉ?”

“Cô bé chứ. Cháu có muốn cho nó ăn không? Cháu sẽ phải cho nó ăn khi nó huýt, nếu không lần tới nó sẽ không huýt nữa. Giống như vắt sữa bò ấy, cháu phải thường xuyên vắt nếu không nó sẽ không ra sữa nữa.” Con chuột túi đang thò nửa người ra khỏi túi áo và đang cào lên cào xuống. “Cô bé đang xin ăn đấy. Cho nó một ít yến mạch nào.” Ông cho tay vào túi rồi đặt mấy hạt vào tay Dora.

“Nó có cắn không?” Dora hỏi, đôi mắt xanh mở to đầy ngạc nhiên.

“Không. Cứ giơ tay ra nó sẽ tự ăn. Bác có một con nữa tên là Granny vì lông nó màu xám. Nó thích nằm trong chăn của bác.”

“Lúc nào cháu xem được không?”

“Được chứ.” Đôi mắt xanh nhạt ngước nhìn Nellie, cô mỉm cười. “Có chó con trong chuồng gia súc đấy. Tôi thích các sinh vật sống,” ông bảo Nellie.

“Chó con á!” Dora reo váng lên. “Bác Ruby chẳng nói gì về chó con cả!”

“Bác Ruby không biết về chúng nó. Chúng mới ra đời.” Con thú nhỏ lại biến mất vào túi và Gophẹr đứng dậy. Nellie thấy ông ta hài lòng vì kể cho Dora chuyện bà Ruby không biết. Ánh mắt ông ta cứ bắn về phía Nellie như thể dò hỏi và chờ đợi quyết định của cô.

“Chúng cháu xem lũ chó con được không?” Nellie hỏi và được tia hài lòng trong đôi mắt nhạt màu tán thưởng. Chúng nheo lại khi má ông nhô cao và Nellie nhận ra ông ta đang cười toe toét bên dưới bộ râu.

“Được chứ. Đi thôi, các cháu sẽ gặp chúng. Chúng là bầy chó đốm con dễ thương nhất các cháu từng thấy nhé.”

Gopher dẫn đường đi vòng qua nhà bếp. Dora nhảy chân sáo cạnh ông. Con bé nhìn ông ta, cười khoe hàm răng sún. Nellie nhấc váy lên và nhanh chóng đi theo họ.

Chuồng gia súc tối, lạnh và đầy mùi ngựa lẫn mùi da thuộc. Họ đi giữa những ngăn chuồng trống tới đằng sau. Nellie nghe tiếng gầm gừ trước khi thấy con chó lông xù nằm trong ổ cỏ khô.

“Không sao đâu, Belle. Không ai làm gì con mày đâu.” Gopher quỳ gối xuống, những ngón tay ngắn ngủn và mập mạp dịu dàng xoa đầu con chó. “Chúng ta có khách này. Hai quý cô đây muốn xem con mày đấy.” Giọng ông già dịu dàng dỗ dành con chó.

Khi mắt quen với ánh sáng lờ mờ trong chuồng, Nellie ngó qua vai Gopher và thấy một đám chó con ngọ nguậy tranh nhau những núm vú trên bụng mẹ.

“Nó đẻ mấy con hả bác?”

“Tám. Mà chẳng con nào chết nhé.” Gopher nói thể tất cả lũ chó con sống sót là điều kỳ diệu.

Dora quỳ xuống cạnh Gopher, mắt không rời khung cảnh kỳ diệu trước mặt. Một tay vẫn vuốt ve đầu chó mẹ, Gopher nhấc một chú chó con đặt vào tay con bé, rồi trao một con khác cho Nellie.

Nellie kính cẩn nhận sinh vật sống bé bỏng. Nó không lớn hơn bàn tay cô. Cái miệng nhỏ xíu nhóp nhép tìm đồ ăn và cô áp nó vào má, thấy rõ mạng sống của nó mỏng manh ra sao.

Đó là giây phút cô thấy người đàn ông đang đứng trong một ngăn chuồng ngắm cô. Anh ta không cười và cũng không quay đi khi cô nhìn lại. Anh ta tiếp tục nhìn cô chằm chằm cho đến khi mặt cô đỏ ửng và hơi xao xuyến. Cô biết ngay đó chính là người đã nhấc cô xuống khỏi hàng rào khi anh ta nghĩ con ngựa hoang sẽ đâm vào đó. Dù không có chiếc mũ che mái tóc xoăn sẫm thì cô cũng biết là anh ta. Cô quá đăm chiêu đến nỗi không nhận ra anh ta đã bước đến gần cho đến lúc đột nhiên anh ta chỉ cách cô vài bước. Anh ta vòng ra sau và cô nghĩ anh ta đang rời khỏi. Cô quay đầu nhìn theo và thấy anh ta đang đứng cạnh mình. Đôi mắt nghiêm trang, bí hiểm bắt giữ ánh mắt cô, khiến cô bồn chồn đến mức không thể nhớ nổi tên mình.

“Thưa cô, tôi chỉ muốn nói cô là tạo vật xinh đẹp nhất tôi từng thấy.” Giọng anh nhẹ nhàng và hết sức chân thành nên cô không hề cảm thấy bị xúc phạm.

Nellie không hề nghĩ Gopher và Dora có thể nghe thấy những từ đó. Dường như cô đã lạc lối trong ánh mắt ngưỡng mộ và ấm áp ấy, và cử chỉ duy nhất thể hiện cô đã nghe anh nói là cái gật khẽ.

Gopher với tay lấy chú chó con và đưa Nellie trở về thực tại.

“Belle đang lo lắng vì một đứa con biến mất.”

Nellie trả chú chó lại cho Gopher, nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ là người đàn ông cao ráo đang đứng cạnh mình và lời nói của anh ta. Anh ta vẫn ở đó khi cô bước lui và Gopher đứng dậy.

“Chào Sage. Cậu nghĩ Belle già làm ăn ra sao?”

“Tôi nghĩ nó bớt việc được rồi đấy. Nhưng ông đã biết thế từ lúc đích thân mang con chó từ thành phố về rồi.” Giọng anh ta trầm, nhẹ nhàng và mang âm điệu trêu chọc hơn là quở trách.

Gopher cười. “Tôi là người giỏi phán đoán mà.”

Nellie tự động theo Gopher và Dora rời chuồng gia súc. Sage đi sau và không rời mắt khỏi cô. Họ bước ra ngoài trời và anh ta dừng lại. Nellie quay đầu, e thẹn nhìn anh ta qua đôi hàng mi dày. Nụ cười của anh làm hằn lên những vết chân chim nơi khóe mắt và lộ ra hai lúm đồng tiền, bỗng nhiên chúng khiến anh trông như trẻ con. Nellie cười lại và cảm thấy hạnh phúc dâng trào.

Khi Nellie và Dora đứng trước cửa nhà bà Ruby mấy phút sau, cô vẫn mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.