Baidu đứng trước cửa phòng làm việc của Google, tâm trạng hơi hồi hộp. Cậu đang suy nghĩ đến việc nên nói câu nào đầu tiên.
Vừa tiến vào toà nhà Google làm việc thì Baidu đã “được” hoan nghênh ngoài ý muốn. Một tá các cô nàng tò mò vây quanh bên người cậu, bô lô ba la nói gì đó mà cậu không hiểu nổi.
Hơn nữa vẻ mặt của bọn họ… nói như nào cũng cảm thấy có chút là lạ, cứ như là mèo gặp cá ấy, khóe miệng người nào cũng hé ra một tia cười xảo quyệt và thoả mãn.
Có điều bọn họ cũng rất tận tâm, dẫn cậu đi tới tận cửa phòng Google. Nhưng mà… vì sao vừa mới đến cửa thì họ lại phất bàn tay ngọc ngà mà cười cười nhảy nhảy biến mất tiêu ở khúc ngoặc vậy?… Cậu rất muốn nói cảm ơn với họ, nhưng sự tình diễn ra quá nhanh, không kịp trở tay gì hết.
Lúc Baidu đến, cửa đã mở.
Một người đàn ông xa lạ từ trong bước ra, gần như chỉ liếc nhìn cậu, sau đó liền xoay người nói với Google: “Đừng quên nhé… Anh đi đây”, rồi đi khỏi đó rất nhanh.
Cậu mau mắn tránh đường, tiện thể nhìn theo bóng lưng người nọ, rồi quay đầu chào Google: “Xin chào…”
Bàn tay đang chống ở cửa của Google trượt đi, thân thể mất thăng bằng ngã nhào vào người Baidu.
Ơ?… A?… Á?…. Ế?…
Những cô đồng nghiệp đang lấp ló sau góc rẽ chờ xem kịch vui cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, liền chạy tới kiểm tra. Có người hoảng sợ gọi trợ lý của Google tới. Bác trợ lý tỉ mỉ kiểm tra sắc mặt hắn, khẳng định: “Anh ta ngất rồi.”
“Nói vô ích!” Cô nào đó đá bác già một cước, “Dĩ nhiên là biết ngất rồi, nhưng tại sao lại ngất?”
“Thay vì hỏi cái này thì tại sao không mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi!” Baidu thoạt nhìn qua thì có vẻ đang sợ đến ngây ngốc, nhưng thật ra cậu đang bình tĩnh, bình tĩnh đến kì lạ. Trong ánh mắt kinh ngạc và sùng bái của mọi người xung quanh, cậu nâng Google dậy, dáng đi có phần hơi nghiêng ngả vì thân hình hắn ta cao lớn.
“Xin mọi người mau gọi xe cứu thương, giúp tôi mở cửa thang máy, tôi sẽ mang anh ấy đến cửa lớn, tiết kiệm thời gian.”
Đám người hành động cũng thật mau lẹ. Mười phút sau khi xe cứu thương chở người đến, bác sĩ rất chuyên nghiệp mà kiểm tra Google vẫn đang hôn mê như cũ. Nghe tim đập một chút, chiếu đèn vô con mắt một chút, cuối cùng ông kết luận rằng: “Không có việc gì, chỉ là do áp lực quá lớn khiến cơ thể suy nhược mà thôi.”
Baidu không biết nhiều về y khoa, nhưng trực giác nói cho cậu cho rằng hai từ “Suy nhược” và “Mà thôi” không thể nào dùng với nhau như vậy được, bởi vì lúc ấy mọi người đều khăng khăng đòi mang Google đến bệnh viện. Đến nỗi mình… mà cũng phải đi theo chăm sóc hắn.
Khoảng chừng sau nửa giờ đồng hồ, chuyện này đã làm mưa làm gió trên các trang mạng. Hai người ở bệnh viện hoàn toàn không biết bọn họ đã trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người.
Sau khi mê man khoảng hai tiếng, Google chậm rãi mở mắt. Không cảm giác gì đặc biệt cho lắm, giống như chỉ vừa mới thức dậy thôi. Chỉ là…
Google nhìn về phía tay phải mình. Quả nhiên đang bị nắm, hèn gì thấy ấm quá.
Nhìn Baidu hai giây không chớp mắt, Google cử động tay phải mới khiến cậu tỉnh dậy. Cậu liền phản xạ theo tự nhiên mà đưa tay sờ trán hắn: “Cảm thấy sao rồi? Cần gọi bác sĩ không?”
“… Không cần.” Google lắc lắc đầu làm rơi tay Baidu, cậu thấy thế cũng lập tức rút tay về, nghĩ thầm có lẽ hắn không quen với việc bị người ta đụng chạm, nhưng thật ra lúc này Google đang nghĩ tới chuyện khác.
“E hèm…” Ngoài cửa truyền đến tiếng vang. Baidu nhìn lại, là một cô gái trẻ trong tay ôm một cái túi thật lớn, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Cô vọt tới giường bệnh, cầm tay phải của Google gộp lại với tay của Baidu: “Google, anh có khỏe không? Có mất máu nhiều không? Tôi lại không nghĩ anh như thế mà lại…”
Ngày hôm nay Baidu cảm thấy mình đã nhìn thấy rất nhiều bạn bè của Google… Đối với cậu, Google chỉ là một người mới quen đến từ hôm qua, cậu chẳng biết gì nhiều về hắn, lại gặp được hai người bạn của hắn… Baidu cẩn thận rút bàn tay bị cô kia đang nắm cứng ngắc ra, đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “À, phiền cô hãy chăm sóc Google thật tốt nhé. Google, phải nghỉ ngơi thật khoẻ nhé.” Nói xong rời phòng bệnh.
Cho đến khi cửa phòng bị đóng lại, Myfreshnet mới chịu buông tay, gỡ bỏ điệu bộ “Bạn tốt” lộ ra bộ mặt chân thực của hủ nữ : “Tôi nói Google à… Lẽ nào anh thực sự bị Baidu tiểu thụ “ăn” rồi?! Bởi vậy nên lần đầu tiên mới bị mất máu nhiều, suy nhược, té xỉu?? !”
“Cô nói cái quái gì thế hả?” Google đen mặt, ý nghĩa của cụm từ “mất máu nhiều” này thật là…”Lúc tôi ngất cậu ấy còn chưa đi vào phòng làm việc!”
“Nhưng mà anh biết trên mạng đang bàn tán cái gì chưa…” Myfreshnet đang muốn lấy laptop trong túi ra thì bị ánh mắt giết người của Google trừng đến, đành lui tay về, vừa nói vừa chỉnh chỉnh lại cái túi đầy văn hoá phẩm đồi truỵ của mình.
” [Google suy nhược thể lực, té xỉu tại cửa phòng làm việc, Baidu dốc sức mang anh ta tới bệnh viện!] – Cái tiêu đề rất là kích động người đọc nha~! Chúng tôi đang ngồi ăn ở vỉa hè mà bị cái tin này làm chết sặc cả rồi này!”
Chúng tôi? Google khinh bỉ, không phải chỉ là một đám đàn bà con gái vô vị cứ suốt ngày ngắm trai đẹp yêu nhau sao?
“Hai người các anh thật quá bá đạo…” Myfreshnet vẻ mặt kính nể, “Tuy chúng tôi đã nghĩ ra thật nhiều tình tiết, nhưng cũng không thể nào nghĩ đến một màn xuất sắc của hai người á… Tình yêu kinh điển nơi công sở, Google và Baidu phối hợp cùng nhau đem tinh lực ấy ấy đạt tới một trình độ mới! Hủ nữ chúng tôi chắc mất máu chết sớm quá… À, các anh có thích chụp một ảnh cùng nhau không, áo vest cùng sơ mi và cà vạt, tôi nhất định sẽ đăng ảnh đó trên trang chủ!”
… Haizzzz… Google không thừa nhận cũng không được, hủ nữ là một loại sinh vật cực kì đáng sợ. Đàn ông con trai sợ nhất là bị họ YY đến chết. Nói thế nào thì hủ nữ chính là kẻ thù không đội trời chung của mặt mũi đấng nam nhi đó…
“Cơ mà hiện tại có một vấn đề, Google à…” Ánh nhìn của Myfreshnet vừa chạm đến Google thì cả hai người đều biết vấn đề này là vấn đề gì. Gương mặt phúc hắc tràn đầy của Google vẫn không thay đổi: “Tôi là công, cái này là chắc chắn.”
Trái ngược với vẻ kiên định của hắn, Myfreshnet lại tràn đầy vẻ lo âu: “Nhưng tôi thấy Baidu dường như mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều lắm…”
Yên lặng. Đúng vậy, Baidu tiểu thụ cũng không hẳn là giống mấy cưng tiểu bạch thụ như trong tưởng tượng của bon họ, vậy thì có chút phiền phức rồi…
Suy nghĩ một lúc, Myfreshnet đột nhiên nhớ lại: “À mà Google, vì sao anh lại ngất vậy?”
Google nhìn cô nàng, không còn lời nào để nói. Thần kinh hủ nữ quả nhiên không giống người bình thường. Vấn đề cơ bản như thế sao bây giờ mới chịu hỏi?