Tống Thanh Xuân tò mò cầm lên, nhìn nội dung ở trên đó, nét mặt ngưng trệ trong nháy mắt.
Đây là giấy phạt chạy quá tốc độ, trên đó viết rõ ràng mấy giờ mấy giây chạy quá tốc độ từ chỗ nào tới đây.
Lúc Tô Chi Niệm gọi điện thoại cho cô, không phải anh nói anh đang ở ngoại thành thành Bắc sao?
Tại sao trên giấy phạt này viết là từ Bắc Kinh tới chứ?
Tống Thanh Xuân vội vàng kiểm tra cuộc trò chuyện được ghi lại trên điện thoại di động, xem thời gian Tô Chi Niệm gọi điện thoại cho mình, sớm hơn trên giấy phạt mười phút, nói cách khác, sau khi anh gọi được cho cô mới ra khỏi nội thành?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm trang giấy trong tay không chớp mắt, ánh mắt của cô tĩnh lặng nhưng đáy lòng cô lại nổi lên sóng to gió lớn.
Cho nên... Thật ra anh không ở gần chỗ cô, thuận đường tới đón cô, mà là cố tình tới đón cô?
Thậm chí... Từ trong thành phố đến chỗ cô, cho dù lái xe dưới tình huống không tuân theo quy định, cũng cần ít nhất bốn tiếng đồng hồ, nhưng anh lại chỉ dùng hơn một tiếng... Vì vậy trên đoạn đường này, gần như anh đều chạy hết tốc độ trên toàn bộ hành trình?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới, lúc mình nghe điện thoại của anh, có một lần anh dừng đột ngột, lúc ấy cô còn lo lắng, sau đó nghe giọng anh rất bình thản, cô mới yên tâm.
Bây giờ hồi tưởng lại, cô mới giật mình, tình hình lúc đó rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm chứ!
Ngón tay Tống Thanh Xuân đang nắm lấy trang giấy bắt đầu run lên.
Kỳ thật anh đối xử với cô không thể xem như tốt được, lúc nói chuyện phần lớn đều là bộ dạng lạnh nhạt lạnh lùng, thậm chí năm đó anh và cô cãi nhau rồi tách ra, anh ngoan tuyệt hơn cô rất nhiều, huống hồ, cho dù về sau có gặp lại, anh cũng dùng hết các loại lời nói bén nhọn châm chọc, có thể làm cho cô không thể chịu đựng nổi bao nhiêu thì sẽ làm cho cô không chịu đựng nổi bấy nhiêu.
Cho nên trong lòng cô, cô vẫn cảm thấy anh giống như cô, đều chán ghét đối phương.
Nhưng cô không nghĩ tới, đêm nay vậy mà anh lại...
Trong lòng Tống Thanh Xuân hoàn toàn hỗn loạn.
Cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Tống Thanh Xuân giật mình hồi thần, cô lặng lẽ nắm lấy trang giấy ở trong lòng bàn tay của mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Ánh mắt đạm mạc xa cách của người đàn ông liếc qua cô một cái, giọng điệu nói chuyện không mang bất kỳ cảm xúc gì: “Không ngủ nửa hả?”
Tống Thanh Xuân gật gật đầu, không hé răng.
Tô Chi Niệm khởi động xe một lần nữa, muốn lên đường cao tốc trở lại thành phố.
Trong đầu Tống Thanh Xuân luôn suy nghĩ đến chuyện trang giấy kia, trong lòng cô tranh đấu một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh ở chỗ nào của ngoại thành thành Bắc mà qua đón tôi vậy?”
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đường phía trước không chớp mắt, vẻ mặt rất trấn định nói: “Làng du lịch Dương Lâm.”
Tô Chi Niệm xoay tay lái, rẽ sang con đường khác, vượt qua một chiếc xe lớn, sau đó có lẽ cảm thấy mình trả lời quá buồn tẻ, vì thế lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Xế chiều hôm nay, Trương tổng Lộc Dương làm chủ, đi tới đó đánh golf.”
Tống Thanh Xuân “A...” một tiếng, đáy lòng lại lặng lẽ nói thầm một câu, nói dối, rõ ràng là trong thành phố ra đây!
Kẻ lừa đảo! Tô lừa đảo!
Tống Thanh Xuân oán thầm xong, mi tâm nhịn không được nhíu lại, trong lòng nổi lên nghi hoặc, tại sao anh lại nói dối cô chứ?
Tống Thanh Xuân nhịn không được nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm qua kính chiếu hậu.
Đèn hai bên đường cao tốc quét qua mặt anh, chiếu lên như mây bay nước chảy, làm đường cong trên sườn mặt anh tăng thêm vẻ hoàn mỹ.
Chỉ là, trên mặt của anh lại thoáng hiện vẻ mệt mỏi, chắc là lái xe tốc độ cao suốt chặng đường dài dẫn tới mệt nhọc.