Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 223: Chương 223: 100 tệ cũng không cho tôi (3)




Tô Chi Niệm không lên tiếng, tay dừng lại trên trán Tống Thanh Xuân chốc lát, trong lòng nghĩ chắc cô đang nhớ tới chuyện đêm giáng sinh năm năm trước anh đã tới đón cô, trong nháy mắt lòng trở nên mềm mại vô cùng, anh ngưng mắt nhìn đỉnh đầu tóc rối của cô, mở miệng nói: “Ừhm.”

Ánh mắt của anh trở nên rất dịu dàng, ở dưới ánh trăng cùng bầu trời đầy sao anh tuấn mỹ giống như thiên thần, lặp lại từng chữ cô vừa mới nói một lần nữa: “Chúng ta trở về.”

****

Lên xe, Tô Chi Niệm chỉnh nhiệt độ máy điều hòa trong xe cao hơn một chút, anh sợ cô còn lạnh, liền nhoài về phía sau lấy một tấm chăn đã chuẩn bị trong cốp đưa cho Tống Thanh Xuân, sau đó liếc mắt nhìn về phía trước chỗ đậu xe, rồi xuống xe, cho tới khi liên lạc được với công ty xe kéo.

Đều xuất phát từ trong thành phố, anh lái xe tốc độ nhanh, tốn thời gian ngắn, còn xe kéo chắc lúc này vừa mới đi được có một phần ba lộ trình, đợi đến khi xe kéo đến được chỗ của anh và Tống Thanh Xuân thì cần ít nhất là ba tiếng.

Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân đang ngồi trong xe, nghĩ đến một mình cô ở nơi rừng núi hoang vắng chịu giá rét trong mấy giờ liền, sợ nếu cứ tiếp tục ở lại đây nữa sẽ sinh bệnh, vì vậy dứt khoát báo bảng số xe của Tống Thanh Xuân cho công ty xe kéo, sau đó đưa ra một giá cao, thỏa thuận ngày mai đi làm thủ tục trả tiền.

Ngồi trở lại trong xe, Tô Chi Niệm miêu tả đại khái lại tình hình công ty xe kéo bên kia cho Tống Thanh Xuân một lần, thấy cô không có ý kiến khác, liền khởi động xe đi về.

Xe chạy khoảng chừng mười phút, thân thể của Tống Thanh Xuân cuối cùng cũng ấm lên.

Ngày hôm nay, cô đã trải qua rất nhiều biến cố, cảm xúc vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, lúc một mình cô ở trên sườn núi, vừa sợ vừa lạnh, cũng không cảm thấy mệt mỏi nhiều, lúc này đã an ổn, cô lại hoàn toàn mệt lả.

Cô cảm thấy dường như mình mới vừa trải qua một cuộc sinh tử, cả người ngồi tựa vào ghế lái phụ, toàn thân vô lực, xụi lơ không muốn nhúc nhích.

Hôm nay, cô mệt không chỉ thân thể, còn có trái tim, bên trong xe tràn ngập hơi ấm, tốc độ xe vững vàng, Tống Thanh Xuân chậm rãi thả lỏng tinh thần, mệt mỏi kéo đến, cứ thế bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.

Chạy trên đường cao tốc chưa đầy nữa tiếng, Tô Chi Niệm quẹo vào trạm dừng thứ nhất đổ xăng.

Trước khi anh xuống xe, thấy tấm chăn khoác lên trên người Tống Thanh Xuân trượt xuống, chờ đến khi xe dừng hẳn, nghiêng người đắp chăn lên lần nữa cho cô.

Lực đạo của anh rất nhẹ, nhưng vẫn làm Tống Thanh Xuân tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở mắt, giọng nói mơ hồ hỏi: “Đến nơi rồi à?”

“Chưa. . . . . .” Tô Chi Niệm nhét nhét góc chăn ra sau vai của cô, lại nhàn nhạt mở miệng giải thích: “. . . . . . Xe hết xăng.” Dừng một chút, lại nói: “Ngủ tiếp đi.”

Giọng điệu của anh giống như bình thường, không mang bất kỳ tình cảm gì, rất lạnh nhạt, nhưng đáy lòng Tống Thanh Xuân lại dâng lên một chút ấm áp, cô không nhịn được khẽ cong khóe môi lên, nhìn về phía Tô Chi Niệm khẽ “Ừhm” một tiếng, liền nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng bên tai vẫn để ý động tĩnh của người đàn ông bên cạnh.

Đợi đến khi Tô Chi Niệm xuống xe, đóng cửa xe lại, bên trong xe hoàn toàn an tĩnh, Tống Thanh Xuân không còn buồn ngủ, cô chậm rãi nhấc mí mắt lên, thông qua cửa kính xe nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh xe một hồi, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi một chút, muốn lấy điện thoại di động lên nhìn thời gian, lại phát hiện bên tay trái của mình có một xấp giấy trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.