Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 222: Chương 222: 100 tệ cũng không cho tôi (2)




Tống Thanh Xuân phát hiện có ánh sáng, vừa quay đầu lại, cách kính chắn gió đụng ngay tầm mắt của Tô Chi Niệm.

Cuộc điện thoại giữa anh và cô đã sớm bị cắt vì không có sóng, nhưng một tay của anh vẫn cầm điện thoại dán lên bên tai, trong khoảnh khắc tầm mắt của anh và cô đụng nhau, bởi vì cách khá xa, đèn xe quá chói mắt, nhưng cô lại trong sự hoảng hốt mơ hồ nhìn thấy trong ánh mắt anh tựa như có chút thả lỏng, thậm chí anh vẫn luôn ung dung điềm tĩnh lại tựa như vì quá mức khẩn trương nên miệng có hơi giật giật, rồi lại tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tống Thanh Xuân tưởng mình xuất hiện ảo giác, mở trừng hai mắt, vừa định nhìn kỹ hơn thì xe của Tô Chi Niệm xẹt qua bên cạnh cô, tốc độ xe cực nhanh, giống như anh trong ngày thường, mang theo ngọn gió sắc bén, lành lạnh.

Xe chạy tới phía trước cách đó không xa thì quay đầu lại, sao đó chính là âm thanh xe đột nhiên thắng gấp, bánh xe ma xát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, tiếp đó chiếc xe vững vàng dừng ở trước mặt Tống Thanh Xuân.

Cửa xe đẩy ra, Tô Chi Niệm nhanh chóng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không đóng lại đã sải bước đi về phía Tống Thanh Xuân.

Anh xuống xe có chút vội, không lấy áo khoác theo, chỉ mặc một áo sơ mi trắng mỏng, gió trên sườn núi rất to, thổi bay tóc anh lên, da cũng bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng.

Tống Thanh Xuân nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Tô Chi Niệm từng bước từng bước đi về phía mình, đầu óc có chút mù mịt.

Trái tim của cô tùy theo bước chân đang tới gần của anh mà đập loạn, lúc bắt đầu gới gần thì tốc độ giảm chậm, đến lúc đi đến trước mặt cô thì tốc độ tim đập hoàn toàn bất động.

Anh cao hơn cô rất nhiều, đứng ở trước mặt cô gần như giúp cô che lại toàn bộ gió lạnh ở trước mặt thổi tới.

Lúc anh nhìn thấy hai mắt cô sưng phù vì khóc thì mi tâm lơ đãng nhíu lại, sau đó mới mở miệng, giọng nói lạnh nhạt: “Đi thôi.”

Giống như lịch sử luôn luôn kinh người, chỉ hai chữ đơn giản lại khiến cho Tống Thanh Xuân không hiểu sao mà đỏ vành mắt, hình ảnh trong trí nhớ rải rác đang ngủ say đã lâu hoàn toàn bị đánh thức.

Cô nhớ tới lễ Giáng Sinh nắm đó anh ở nhà Tống, cô ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm Tần Dĩ Nam, kết quả đau lòng mà về, đó là một buổi tối trời đông giá rét như vậy, một mình ở sân bay Bắc Kinh không về nhà được, chỉ đơn giản ôm lấy chút tâm tính thử gọi điện thoại về nhà, sau đó thì anh liền chạy đến...

Khi đó anh không vững vàng trầm ổn và thâm sâu như bậy giờ, nhưng biểu hiện lại giống y như hôm đó, cũng phanh gấp xe, cũng không đóng cửa xe đã vội vã đi về phía cô, cũng đứng ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu hờ hững, ngay cả hai chữ “Đi thôi” cũng giống y vậy.

Khi đó cô vẫn còn rất nhỏ, khi đó đối với anh chỉ đơn thuần là cảm ơn, không giống như bây giờ, kinh nghiệm tương tự cảnh tượng tương tự, đáy lòng cuồn cuộn lại không có cách nào áp chế cảm xúc.

Tô Chi Niệm nhìn thấy Tống Thanh Xuân bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mình không động đậy, mi tâm lại nhíu chặt hơn một chút, hỏi: “Sao không đi?”

Cô vẫn không lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt của Tô Chi Niệm lộ ra vẻ khẩn trương: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tô Chi Niệm nói xong, liền giơ tay lên sờ sờ trán Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân hoàn hồn trở lại, nhìn Tô Chi Niệm lắc đầu một cái: “Tôi không sao.”

Tiếp đó liền rũ mắt xuống, che lại đôi mắt có chút chua xót, ngừng trong chốc lát lại mở miệng, âm thanh rất nhỏ rất nhẹ: “... Chúng ta trở về thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.