Một sự ấm áp chảy ngược vào trong tim, như mãnh thú triều dâng, thổi quét cả người cô.
Trong đáy lòng cô dấy lên một tình cảm kỳ lạ mà những năm gần đây này chưa bao giờ có.
Tô Chi Niệm nói ra lâu như vậy cũng không thấy Tống Thanh Xuân trả lời, vì vậy lại đãng trí “Hửm” một tiếng.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn lại: “Sao vậy?”
Hỏi xong, Tống Thanh Xuân liền hiểu ra tiếng “Hửm” này của Tô Chi Niệm là có ý gì, lại vội vã nói: “Tôi ở lại trong xe cực kỳ ngột ngạt cho nên mới ra ngoài, hơn nữa tôi vẫn luôn di chuyển cho nên cũng không lạnh lắm...”
Lúc Tống Thanh Xuân nói đến đây, một luồng gió rét thổi qua, hàm răng của cô nhịn không được mà đánh run vào nhau.
Khó khăn lắm mới nói dối được, còn bị ông trời vạch trần, Tống Thanh Xuân chép miệng lại tìm một lý do: “... Hơn nữa bầu trời sao nơi này vô cùng đẹp, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn ở trong thành phố, chưa từng nhìn thấy phong cảnh như vậy, thật sự giống như hình ảnh trên mạng...”
Chỉ có ở bên ngoài mới có tín hiệu, trở lại trong xe tín hiệu điện thoại sẽ bị cắt.
Rừng núi hoang vắng chỉ có một mình cô, cô thà bị lạnh đông chứ không muốn đối mặt với không gian tĩnh lặng trống trải như vậy mà chờ đợi.
Huống chi cô và anh nói chuyện điện thoại như vậy, mượn sóng điện nghe âm thanh ở bên phía anh, cô thấy cực kỳ an tâm.
Tô Chi Niệm biết Tống Thanh Xuân đang nói sạo nhưng tại sao cô phải nói sạo là không lạnh, anh thật sự sợ cô ở ngoài quá lâu sẽ bị cảm lạnh, cho nên tốc độ xe tăng thêm rất nhiều.
Cô ở bên kia điện thoại líu ríu nói cho anh nghe trời sao bên cô đẹp cỡ nào, anh sợ cô nói một mình sẽ xấu hổ nên thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng.
Cô nói đến cuối cùng, có lẽ đã không còn gì để nói nữa, nghe thấy tiếng “Ừ” của anh thì cô “Ừ” lại một tiếng, sau đó anh “Ừ” , cô tiếp tục “Ừ”, qua lại như thế không biết bao nhiêu lần, cô ở bên kia lại bật cười khúc khích, sau đó anh nghe thấy tiếng cô dậm chân tung tăng nhảy nhót, có lẽ là muốn vận động để làm ấm cơ thể.
Hai người yên tĩnh một lúc lâu, có thể là cô đợi đến nhàm chán, lại nói: “Tô Chi Niệm, anh có thể mở nhạc trong xe của anh lên không?”
“Được.” Tô Chi Niệm tùy tay nhấn nút bật nhạc.
Cô thích nghe chương trình hài, Tô Chi Niệm dựa theo yêu cầu của Tống Thanh Xuân điều chỉnh kênh, anh sợ cô không nghe rõ còn cố ý tăng âm thanh lên một chút.
Đêm khuya, nhạc mở trong xe nghe có chút quen, cô vừa chạy bộ vừa ngâm nga theo.
Tô Chi Niệm nhìn con đường phía trước dần dần không có chiếc xe nào, đột nhiên trong giây phút này, anh có chút hi vọng thời gian hãy ngừng lại.
Từ trong thành phố đến chỗ của Tống Thanh Xuân ít nhất phải chạy xe bốn tiếng đồng hồ, vậy mà Tô Chi Niệm lại dùng một tiếng hai mươi phút để đến quốc lộ 108.
Dọc theo quốc lộ, ước chừng được mười phút, bên tai Tô Chi Niệm liền truyền đến âm thanh hai lần của Tống Thanh Xuân.
Lần một là từ trong điện thoại truyền tới.
Lần hai là từ nơi xa của đường núi truyền tới.
Tín hiệu trên núi không tốt, cuộc trò chuyện của Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân bắt đầu lúc rõ lúc không, ngay cả radio trên xe cũng toàn là tiếng rè rè.
Nhưng cũng may, tiếng “Hey, hey, hey” của cô càng lúc càng gần bên tai anh.
Thẳng đến khi Tô Chi Niệm rẽ một chỗ ngoặt, anh nương theo ánh đèn nơi xa nhìn thấy Tống Thanh Xuân đứng trên sườn núi cách đó không xa.