Ngoại ô không giống trong thành phố, ánh sao đêm vĩnh viễn không bị ánh đèn nê ông che lấp.
Ánh sao óng ánh, ánh trăng sáng tỏ, ở trong hoàn cảnh yên bình này, Tống Thanh Xuân nghe thấy giọng nói của Tô Chi Niệm từ từ xuyên qua loa truyền đến: “Cô đang ở bên ngoài xe à?”
“Uh.” Tống Thanh Xuân nghĩ, có lẽ anh nghe được giọng của cô, nên anh mới hỏi như vậy.
“Không lạnh sao?” Cõ lẽ nguyên nhân là do anh đang lái xe, lời của anh hỏi có phần hơi thờ ơ, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy có loại ý vị khác thường, cô nghĩ, có lẽ trên thế giới này, chỉ có một mình người đàn ông này, có thể biến loại cảm xúc lạnh nhạt như vậy làm cho người khác cảm động.
Tống Thanh Xuân cầm di động lên, nhìn chằm chằm ánh sao chói lóa trên bầu trời, tùy tiện trả lời một câu: “Hơi...”
Thật ra không phải hơi, mà là rất lạnh, bằng không cô cũng sẽ không đi tới đi lui, nhảy qua nhảy lại.
Cách một lúc lâu sau, giọng của Tô Chi Niệm mới truyền đến: “Vào xe...”
Đi kèm với giọng nói của anh hạ xuống, Tống Thanh Xuân nghe thấy trên mặt đất truyền đến một tiếng phanh xe rất chói tai, còn có tiếng còi xe.
“Làm sao vậy?” Tống Thanh Xuân hơi lo lắng.
Không có tiếng trả lời, trái tim Tống Thanh Xuân bỗng thắt chặt, cô lại sốt ruột truy hỏi: “Tô Chi Niệm? Anh có khỏe không?”
“Không có việc gì.” Lần này Tô Chi Niệm có động tĩnh, giọng rất nhạt rất bình tĩnh, giống như tiếng phanh gấp ban nãy chỉ là một hồi ảo giác của Tống Thanh Xuân. Xe đang dần dần tăng tốc, kèm theo tiếng máy nổ càng lúc càng vang, giọng nói bình tĩnh của Tô Chi Niệm lại vang lên: “... Vào xe, trong xe ấm áp hơn, coi chừng đông lạnh bị bệnh.”
Nguyên nhân là bởi vì suýt chút nữa bị người khác đuổi theo đuôi, Tô Chi Niệm cũng không dám thờ ơ tình hình giao thông trước mặt, cho nên lời nói ra miệng cũng không mấy để ý, không nghĩ đến để lộ quan tâm.
Từ nhỏ đến lớn, thật ra Tống Thanh Xuân từng nghe qua rất nhiều những câu này, Tống Mạnh Hoa, Tống Thừa, Tần Dĩ Nam, quản gia, còn có bạn bè... Thật ra quan tâm như vậy, bạn bè cũng đã dùng những từ đó. Nhưng lúc này từ trong miệng Tô Chi Niệm nói ra, Tống Thanh Xuân cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, trái tim trong lồng ngực trái lại không chịu khống chế bỗng trở nên mềm mại.
Cô rõ ràng bị đông lạnh đều sắp chảy nước mũi, nhưng, từ chỗ sâu nhất của đáy lòng, lại tràn ra một loại ấm áp.
Có lẽ... Là bởi vì lúc này cô thật sự chật vật, có chút cùng đường, Tô Chi Niệm xuất hiện, giống như là mộ tia sáng trong bóng tối, làm cho lòng tuyệt vọng của cô dấy lên hi vọng, cho nên lúc này anh nói một câu quan tâm như vậy, cũng khiến cô cảm thấy rất có giá trị.
Từ lúc rất nhỏ cô đã biết Tần Dĩ Nam, nguyên nhân có lẽ là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho nên trong đáy lòng cô, từng ấy năm tới nay, không có một ai có phân lượng cao hơn Tần Dĩ Nam.truyện bên diễndanlequydon
Những năm kia, cô cố chấp không buông anh ta ra, chẳng qua là vì anh ta không theo đuổi Đường Noãn, hiện tại, hai người đều đã xảy ra quan hệ... Mặc kệ lúc trước người anh ta yêu là ai, cô nhất định phải chết tâm.
Bởi vì cô đáp ứng bản thân, lúc này đây phải phớt lờ, không có dây dưa dài dòng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Tình yêu ba người, dù sao cũng phải có một người rút khỏi trước.
Cô vẫn cảm thấy toàn thế giới người có thể sưởi ấm cho mình chỉ có thể là Tần Dĩ Nam, nhưng lúc cô cần anh ta nhất, anh ta lại không cho cô ấm áp mà cô muốn.
Nhưng, Tô Chi Niệm người mà cô luôn cho là ác mộng của cuộc đời mình, thì lúc cô chán nản bất lực nhất, lại cho cô kinh hỉ không tưởng tượng được.
Một loại ấm áp(一股逆上心头的温暖), giống như sóng to thú dữ, nháy mắt cắn nuốt toàn thân của cô.