Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 226: Chương 226: 100 tệ cũng không cho tôi (6)




Tống Thanh Xuân nói đến lời cuối cùng, giọng nhỏ gần như không nghe được, ánh mắt cô né tránh lợi hại, hoàn toàn không dám nhìn vào khuôn mặt Tô Chi Niệm.

Anh nhìn ra, lúc cô nói ở một phòng cùng anh thì có chút căng thẳng.

Không phải nói mệt mỏi sao? Lo lắng như vậy sao nghỉ ngơi tốt được?

Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, qua một lúc lâu sau đáy mắt tối đen như mực khẽ di chuyển, như đã nghĩ ra được biện pháp tốt nào đó, vươn tay cầm thẻ chứng minh nhân dân của mình đặt trên quầy lễ tân về. Sau đó dùng giọng điệu nhàn nhạt mở miệng nói với cô gái trước quầy lễ tân, “Chỉ dùng chứng minh của cô ấy thuê phòng này đi.”

“Nhưng mà thưa anh, nếu như hai người ở vào mà nói thì cần phải đăng ký chứng minh thư của cả hai người.” Cô gái tiếp tân nói.

“Ừ…” Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, bổ sung thêm: “Tôi biết, cứ làm theo lời tôi bảo đi.”

Cô gái tiếp tân gật đầu, bắt đầu tiến hành thủ tục nhập phòng.

Anh chỉ dùng thân phận của cô thuê phòng, nói đúng ra chính là chỉ mình cô vào ở, vậy còn anh?

Tống Thanh Xuân nhìn thấy Tô Chi Niệm nhét chứng minh thư của mình vào trong ví tiền, lờ mờ như đoán ra được gì đó, nhíu nhẹ mày nói: “Vậy còn anh?”

Tô Chi Niệm không trả lời liền mà rút chi phiếu đưa cho cô tiếp tân, trả tiền xong Tô Chi Niệm nhận phiếu phòng đưa cho Tống Thanh Xuân: “Lên đi.”

Lên đi? Anh bảo mình cô đi lên? Chẳng lẽ giống như cô đoán, đêm nay anh không ở chỗ này?

Tống Thanh Xuân không nhận phiếu phòng, tròng mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, rồi lặp lại hỏi một lần nữa: “Vậy còn anh?”

“Tôi tới khách sạn khác, cô mệt rồi không nên bị dày vò thêm nữa, trước ở đây nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi qua đây đón cô về thành phố.” Tô Chi Niệm vừa tùy ý nhét chi phiếu vào ví tiền, vừa không chút để ý trả lời.

Quả nhiên giống như cô đoán mà…

Anh nói sẽ không chạm vào cô, anh cũng nhìn ra cô căng thẳng, cho nên mới làm như vậy, đúng không?

Cô vì muốn anh nghỉ ngơi mới đưa ra đề nghị thuê khách sạn ngủ, kết quả anh lại nhường phòng duy nhất cho cô nghỉ trước.

Mặc dù lúc nãy động tác và giọng điệu của anh đều hờ hững không tưởng tượng nổi, nhưng sau sự lạnh lùng của anh Tống Thanh Xuân vẫn tinh tường cảm giác được sự quan tâm chăm sóc của anh đối với cô.

Ở trạm xăng dầu, khi Tống Thanh Xuân nhìn thấy mảnh giấy kia, trái tim trong lồng ngực một lần nữa lại đập kịch liệt quay cuồng.

Hô hấp của cô trở nên có chút bất ổn, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một hồi lâu, sau đó đột nhiên tay đoạt lấy ví tiền của anh, rút chứng minh thư của anh ra, đưa cho cô tiếp tân: “Phiền cô cho anh ấy vào luôn, cám ơn.”

Nói xong Tống Thanh Xuân quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoặc là ở đây, hoặc là tôi với anh cùng đi khách sạn khác.”

Một người nói không ở, một người nói ở…. Cô tiếp tân có chút khó xử, cô ta nhìn Tô Chi Niệm rồi lại nhìn Tống Thanh Xuân, không dám quyết định.

Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thanh Xuân một lát, mới quay đầu nhìn về phía cô tiếp tân nhẹ nhàng gật đầu.

Dọc đường đi tới phòng khách sạn, khuôn mặt Tống Thanh Xuân vẫn cứ đỏ bừng, không nói gì với Tô Chi Niệm cả.

Mặc dù phòng giường King size, nhưng lại có một phòng khách nhỏ.

Vừa vào phòng Tống Thanh Xuân liền chạy vọt vào toilet, lúc đi ra bộ dạng Tô Chi Niệm tao nhã ngồi trên sofa trong phòng khách nhỏ, trên bàn trà phía trước vốn trống trơn, giờ có thêm một cuốn sách bằng da dày màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.