Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 227: Chương 227: 100 tệ cũng không cho tôi (7)




Tô Chi Niệm mệt mỏi dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, anh nghe thấy tiếng động liền chầm chậm mở mắt, dùng cằm chỉ chỉ về phía cuốn sổ màu đen, nhàn nhạt ném hai chữ “Ăn khuya” sau đó đặt máy tính sang một bên bàn trà, nói thêm một câu “0 kiện” sau đó liền nhắm măt lại lần nữa.

Tuy rằng số chữ trong lời nói cực kỳ keo kiệt nhưng Tống Thanh Xuân cũng hiểu được ý tứ của anh, gọi “0 kiện” tức là bảo mình lấy một ít thức ăn.

Một mình cô ở rừng núi hoang vắng rét buốt mấy giờ liền, lại chưa ăn cơm chiều, là thật sự rất đói.

Chính là cô cũng không nghĩ tới, cô còn chưa kịp ăn thứ gì mà anh đã chuẩn bị cho cô hết thảy thế này.

Tống Thanh Xuân nghĩ tới mình yêu cầu Tô Chi Niệm cùng ở chung một phòng như thế này, nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng trong nháy mắt đã tan biến không còn sót lại gì, cô lẳng lặng đứng ở ngưỡng cửa toilet, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi tới trước bàn trà, ngồi ở trên mặt đất, cầm lên thực đơn.

Cô nhìn đồ ăn hết một lần, vén đẩy điện thoại ra xa, thử một miếng “mỳ thịt bò Kho tàu”, bỏ thêm một lọ sữa chua, sau đó như nhớ ra gì liền nghiêng đầu hướng về phía Tô Chi Niệm nhỏ giọng hỏi: “Anh không ăn chút gì sao?”

Tô Chi Niệm không có thêm biếu cảm sắc thái nfao, chỉ lắc đầu, Tống Thanh Xuân lúc này mới nói qua điện thoại một câu: “Chỉ vậy thôi, phiền đưa tới phòng 1123.”

Cúp điện thoại, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Tống Thanh Xuân chậm rãi đứng lên, cô do dự có nên đi tắm nước nóng hay không, kết quả Tô Chi Niệm chỉ liếc một cái rồi lại tựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại.

Người đàn ông này chắc là vì lái xem quá lâu nên cổ có chút không thoải mái, đầu hơi nghiêng nghiêng sang bên.

Tống Thanh Xuân trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi một vấn đề có thể nói là rất thừa thãi khi mà chưa hỏi cũng đã biết câu trả lời là gì: “Cổ của anh không thoải mái sao?”

Hỏi xong, trong lòng cô còn có chút cảm thấy chưa yên tâm, còn cố gắng hỏi tiếp: ''để tôi xoa bóp cho anh nhé?”

Tống Thanh Xuân nói những lời này ngoài dự kiến của Tô Chi Niệm, anh cố gắng không để bản thân mình trở nên ngây ngốc, chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ánh mắt lẳng lặng không nói gì.

Tống Thanh Xuân nhẹ dơ lên cánh môi, cười cười, sau đó liền đi tới sau ghế sofa, vươn tay ra bóp vai cho anh.

Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, nhiên sau lại nghe thấy giọng nói của Tống Thanh Xuân truyền tới: “Tôi xoa bóp không được chuyên nghiệp, nhưng hẳn là cũng có thể thư giãn.”

Tô Chi Niệm không nói gì, tiếp tục nhắm hai mắt lại, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng là bàn tay của anh trên ghế sofa lại lặng lẽ nắm thành nắm đấm.

Lực đạo mà Tống Thanh Xuân phát ra rất vừa phải, thật sự khiến cho Tô Chi Niệm thư thái rất nhiều, hai hàng lông mày cũng theo đó mà giãn ra.

Ngọn đèn vàng nhạt ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, nổi bật lên vẻ mặt thoạt nhìn có chút nhu hòa của anh, không giống như bộ mặt lãnh xa cách ngày thường.

Tống Thanh Xuân chỉ biết lặp đi lặp lại động tác mát xa duy nhất đó, nhưng thật sự là thần thái của Tô Chi Niệm đã tốt lên rất nhiều.

Cô biết anh đã lâu như vậy, nhưng cho tới hôm nay cô mới phát hiện, nhìn anh như vậy nhưng hóa ra anh thật sự rất biết quan tâm người khác.

Anh và Tần Dĩ Nam không giống nhau, Tần Dĩ Nam thoạt nhìn cũng rất ôn nhu, làm cho người ta làm cho người ta cảm giác ấm áp như gió mùa xuân, mà anh lại hoàn toàn ngược lại, lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, không bao giờ cười, hơn nữa khí chất của anh quá mức thanh lãnh, làm cho người ta làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác rất khó tiếp cận.

Nhưng là cô không nghĩ tới, một Tần Dĩ Nam ấm áp như vậy, lại làm cho tim cô lạnh đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.