Còn Tô Chi Niệm, người luôn khiến cô cảm thấy lạnh lùng vô tình, thế nhưng lại sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.
Cô cảm thấy Tần Dĩ Nam đối xử với cô rất tốt, nhưng không tốt như trong tưởng tượng của cô.
Còn cô cảm thấy Tô Chi Niệm đổi xử với mình rất tệ, thì lại tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, thậm chí đối xử với mình còn tốt hơn cả Tần Dĩ Nam….
Mặc dù Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, nhìn như đã đi vào giấc ngủ, thật ra đầu óc vô cùng tỉnh táo. Xuyên qua đầu ngón tay cô chạm vào cổ mình, anh có thể hiểu thấu biết rõ thế giới nội tâm của cô.
Khi anh đọc được suy nghĩ cuối cùng của cô, tay anh nắm thành quyền, hơi có chút run rẩy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, trong đáy lòng cô anh ở bậc cao hơn Tần Dĩ Nam.
Vì so sánh Tần Dĩ Nam cùng với Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân khó tránh khỏi lại nghĩ tới cảnh tượng hôm nay lúc cô gọi điện qua cho Tần Dĩ Nam, trong đáy lòng cô có chút suy sụp.
Thật không nghĩ tới Tần Dĩ Nam người mà cô theo đuổi nhiều năm như vậy, kết quả cuối cùng thực ra là lời tỏ tình chưa nói ra khỏi miệng đã không có khả năng thành công.
Thì ra cô tỏ tình thất bại, hơn nữa Tần Dĩ Nam và Đường Noãn ở cùng một chỗ rồi sao? Nhìn thấy suy nghĩ thật trong đáy lòng cô, giống như đã thật sự hết hy vọng….
Cả một ngày phiền chán lo âu, lúc Tô Chi Niệm biết được tin này nhất thời không nhịn được, khóe môi chợt cong lên.
Nụ cười của anh rất nhạt nhẽo, nhưng vẫn làm lóa mắt Tống Thanh Xuân như cũ.
Cô sửng sốt một lúc mới nhẹ nhàng bĩu môi, có chút bất mãn nói thầm trong lòng: Cái gì vậy, cô đang u ám đau khổ, anh thế mà lại cười vui vẻ, rốt cuộc có tình người không chứ?
Mặc dù Tống Thanh Xuân thầm oán trách trong lòng, nhưng dưới tình huống chính cô cũng không nhận ra được khi ánh mắt cô nhìn Tô Chi Niệm, trở nên vô cùng mềm mại.
Anh cười rộ lên thật sự rất có sức cuốn hút, khiến đáy lòng người ta cảm thấy ấm áp, nếu anh có thể thường xuyên cười như vậy, sợ rằng phụ nữ thích anh sẽ càng nhiều hơn?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, khóe môi mình đã lơ đãng cong lên.
---
Tô Chi Niệm sợ Tống Thanh Xuân mệt mỏi, xoa bóp một lúc liền trực tiếp bảo cô dừng tay.
Qua một lát sau người phục vụ đưa đồ ăn khuya tới, Tống Thanh Xuân thật sự rất đói, nằm sấp trên bàn trà ăn như hổ đói.
Tô Chi Niệm ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm hình ảnh chiếu lên trên cửa sổ sát đất cách đó không xa, nhìn bộ dạng thèm ăn của cô, ánh mắt mềm mại như nước.
Sau khi Tống Thanh Xuân ăn no thỏa mãn, vẻ mặt hài lòng duỗi thắt lưng, sau đó bước tới phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Cô vừa đẩy cửa phòng tắm mới nhớ tới mình vốn không có quần áo để thay.
Nhưng tắm mà không thay nội y thì rất khó chịu…. Tống Thanh Xuân cắn khóe môi, nhớ tới hình như dưới tầng một của khách sạn có siêu thị…. Sau đó Tống Thanh Xuân chạy tới trước bàn học phòng ngủ, tìm hồi lâu mới tìm được bảng hướng dẫn của siêu thị khách sạn, quét qua gian hàng đồ dùng một lần, quả nhiên tìm được nội y dùng một lần….
Tống Thanh Xuân cầm áo khoác của mình từ trong tủ quần áo, lúc vừa mới chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ mới nhớ tới buổi trưa từ nhà họ Tống đi gấp quá nên không mang theo ví tiền.
Cô lập tức dừng bước, lục tìm trên người mấy lần, sau đó tìm được một đống tiền lẻ, tờ lớn nhất là 20 đồng.
Tống Thanh Xuân ném hết tiền lên giường, sắp xếp từng tờ một, nhìn rất dày nhưng mà lúc đếm lại chỉ hơn 65 đồng.