“Thật quá đáng! Bình thường ở siêu thị, một bộ nội y đắt tiền nhất cũng chỉ là 20 tệ, còn ở trong cửa hàng (*), thế mà lại bán đến 88 tệ. Thực đúng là lòng dạ hiểm đọc mà!”
(*): gốc là “trong quán rượu” nhưng nghe kì quá nên em chỉnh lại ạ.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm xấp tiền 65 tệ (*) thật dày, nhịn không được than thở một tiếng, sau đó cô tiếp tục lật đi lật lại xem tờ hóa đơn siêu thị, miệng không hề ngừng lại giây phút nào cả:
“Không gian xảo thì không thành thương nhân. Nhà tư bản đều là kẻ hút máu cả....”
(*): gốc là “nhất điệp 65 nguyên”, em chẳng hiểu cái “điệp” là ý gì.
Tống Thanh Xuân cứ than thở rồi lại thở than, không biết như thế nào lại kéo lên người Tô Chi Niệm:
“Còn Tô Biến Thái nữa, tuy rằng mình và anh ta có giao kèo là sẽ bắt đầu chăm lo cho áo cơm và cuộc sống hằng ngày của anh, nhưng mà, lại không nói ra, anh ta ăn uống đều là dùng tiền của mình hay sao?”
“Ngây người ở nhà anh ta cũng sắp gần 2 tháng rồi. Mỗi ngày mua thức ăn cần tiền, mua vật dụng hằng ngày cũng cần tiêu tiền, hơn nữa đồ Tô Biến Thái dùng đều thuộc loại sang trọng quý báu vô song (*)....”
(*): gốc là “quý rối tinh rối mù” là quý lắm đi ha.
Từ nhỏ sống ở trong nhung lụa giàu sang, Tống Thanh Xuân chưa từng có thói quen ký sổ (*), giờ phút này nhớ lại, cứ thế quên đi việc muốn tính sổ, sau đó giật mình cả người sợ đến ngây người:
“Thế nhưng 80% tiền lương của, của mình đều đổ vào việc ăn, mặc, ở, đi lại của Tô Biến Thái sao?”
“Bởi vậy mới nói, gần đây cuộc sống của mình trôi qua thế nào lại không hài lòng như vậy? Nói mới nhớ ra, một nửa tiền lương trước kia của mình dùng để mua quần áo, giày dép , còn nửa còn lại thì mua đồ trang điểm. Hiện tại, bây giờ tiền đều đổ vào người Tô Biến Thái, mình có thể hài lòng sao?”
“Anh ta là một lão bản lớn, có tiền như thế, gia thế cũng cao sang, thế nhưng lại bòn rút tiền tâm huyết của mình. Quả thật là không có nhân tính mà, mình giống như tiểu hầu nữ vậy, ngày ngày tận tâm tẫn trách, làm trâu làm ngựa cho anh ta. Kết quả là, ngay cả 100 tệ anh ta cũng không cho mình!”
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đó, giả mù sa mưa nức nở, sau đó lại thở dài một hơi:
“Quên đi! Mua không nổi 1 bộ nội y, mua 1 cái bao đệm vậy, cùng lắm thì mặc lại nội y. Đệm ơi là đệm, haizzzz, đến mai rồi nói tiếp....”
Tống Thanh Xuân mặc áo khoác, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Lúc cô đi ngang qua Tô Chi Niệm, mắt người đàn ông đang nhắm đột nhiên mở ra, hỏi:
“Đi đâu đó?”
“Tôi đi xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ.”
“Vừa vặn mua giúp tôi ít đồ.” Tô Chi Niệm nói xong, đi tới trước mặt Tống Thanh Xuân, lấy ví tiền trong túi ra, rút tờ 100 tệ đưa tới trước mặt Tống Thanh Xuân.
“Tô tiên sinh, anh muốn mau cái gì vậy?” Tống Thanh Xuân vừa hỏi, vừa đưa tay ra lấy tiền. Đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của Tô Chi Niệm, sau đó người đàn ông đọc được tính toán dưới đáy lòng cô: Thật tốt quá, anh ta kêu mình mua đồ, tiền thừa kia, nếu may mắn có thể đủ 88 tệ để mình mua một bộ nội y rồi!
“Mua 1 tờ báo chiều.” Giọng điệu Tô Chi Niệm thản nhiên cất lên, đầu ngón tay vẫn còn chạm vào đầu ngón tay cô, vừa dứt lời, anh liền đọc được ý tưởng đáy lòng cô: Anh ta sẽ không để cô mua đồ thật đắt tiền gì đó chứ? Lỡ như tiền thừa không đủ 88 tệ thì làm sao bây giờ? Đúng là, ví tiền dày như vậy, lại chỉ cho cô một tờ. Cũng quá nhỏ mọn rồi đó! Tại sao lại không đưa nhiều chút chứ? Đáng giận!
Ý nghĩ của Tống Thanh Xuân vừa dứt, chợt nghe đến 2 chữ “báo chiều” chui vào tai.
Thật tốt quá! Mua báo chiều chỉ cần 1 tệ, nói cách khác, cô còn thừa đến 99 tệ. Sau khi mua nội y xong, cô có thể tiện thể mua luôn 1 hộp Haagen-Dazs! Nhưng anh ta là người keo kiệt như vậy, không biết có cần cô phải đem tiền thừa trở về luôn không đây?