Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa làm bộ như rất rộng rãi, khách khí lắc đầu với Tô Chi Niệm:
“Báo chiều chỉ có 1 tệ, không cần đâu!”
Tô Chi Niệm đâu muốn mua báo chiều. Chỉ là buổi sáng anh nghe được cô nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu một mình trong phòng, nên mới tìm cách đưa tiền cho cô.
Ai ngờ, hảo tâm của anh lại bị cô xuyên tạc như thế, nói anh keo kiệt còn chưa tính, lại còn nói anh sẽ đòi lại tiền thừa!
Tô Chi Niệm thản nhiên nhìn chằm chằm cô nàng Tống Thanh Xuân rõ ràng rất muốn lấy 100 tệ kia nhưng lại cố tình giả bộ không muốn một hồi, sau đó chờ đến lúc Tống Thanh Xuân chuẩn bị đưa tay nhận tiền, đột nhiên đầu ngón tay anh gia tăng sức lực, giằng lại tiền trong tay cô, rồi nhét vào trong ví, sau đó cố gắng tìm tòi nửa ngày mới lấy ra 1 đồng tiền xu, để vào lòng bàn tay Tống Thanh Xuân. Cuối cùng, anh mới lạnh nhạt nói một câu đầy khách sáo:
“Cảm ơn!”
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm 1 tệ trong lòng bàn tay, đôi mắt trừng to, cảm xúc trong mắt cô thay đổi liên tục chỉ trong vòng vài giây, sau đó cố gắng hết sức, cô mới miễn cưỡng nở 1 nụ cười “xán lạn” còn khó coi hơn khóc:
“Tô tiên sinh, chỉ có 1 tệ thôi, thật sự là không cần mà....”
Dứt lời, Tống Thanh Xuân liền muốn trả 1 tệ kia lại cho Tô Chi Niệm.
Ai ngờ, căn bản là người đàn ông kia không quá để tâm đến cô, trực tiếp thản nhiên xoay người đi đến và vô cùng tao nhã ngồi trước ghế sofa.
Tống Thanh Xuân ngây người tại chỗ một hồi lâu mới hoàn hồn trở lại, nói một câu “Tôi đi đây!” với Tô Chi Niệm rồi rầu rĩ không vui ra ngoài.
Ngay vào giây phút cửa vừa khép lại, Tô Chi Niệm liền tinh tường nghe thấy giọng nói như súng máy, vô cùng nhanh mồm nhanh miệng của Tống Thanh Xuân truyền đến:
“Có thể nói rõ ra, đây là chuyện quỷ quái gì vậy? Một tệ sao? Tô Biến Thái thuộc loại khiếu hóa tử (*) sao?”
(*): khiếu hóa tử là ăn mày, hành khất; ở đây ý mỉa mai anh ấy keo quá ấy ạ.
“Một tổng giám đốc lớn mà chỉ đưa có 1 tệ thôi hả? Vậy mà anh ta cũng lấy ra cho được nữa sao?”
“Aaaaaa, Bản Cung (*) rất không vui. Nguyên bản còn tưởng rằng có thể mua 1 hộp Haagen-Dazs về ăn đây!”
(*): gốc là “bản bảo bảo”, em tạch luôn nên đành ghi đại vậy thôi
“Keo kiệt! Quá keo kiệt! Chỉ 1 tệ, 1 tệ, Tô Chi Niệm, anh nên trực tiếp đổi tên thành Tô Nhất Nguyên luôn đi! Tô Nhất Nguyên! Tô Nhất Nguyênnnnn (*)!”
(*): Nhất Nguyên = 1 tệ
Tô Chi Niệm tao nhã ngồi trên ghế sofa, nghe thấy âm thanh điên cuồng của Tống Thanh Xuân, lại nhớ đến vẻ mặt giật mình đến kinh ngạc rồi ngây người muôn màu muôn vẻ kia thì khóe môi anh lại không nhịn được cong lên, sau đó cúi đầu cười khẽ một tiếng.
-----
Lúc Tống Thanh Xuân mang 1 cái bao đệm và 1 tờ báo chiều về nhà, Tô Chi Niệm cũng vừa tắm xong, cả người khoác chiếc áo choàng tắm, tóc hơi ẩm ướt ngồi ở sofa xem TV.
Buồn bực trong lòng Tống Thanh Xuân vẫn chưa tiêu, nhưng khi nói chuyện với Tô Chi Niệm giọng điệu lại vô cùng nhu thuận:
“Tô tiên sinh, báo chiều anh đây.”
“Ừm.” Tầm mắt Tô Chi Niệm vẫn không rời khỏi màn hình TV, tay cầm điều khiển từ xa gõ gõ lên mặt bàn, ý bảo Tống Thanh Xuân đặt ở đó.
Tống Thanh Xuân rất quy củ đặt báo xuống sau đó mới nói:
“Tôi đi tắm rửa.”
Tô Chi Niệm gật đầu, ngay lúc Tống Thanh Xuân xoay người lại, đột nhiên anh kêu lên:
“Chờ một chút.”
Tống Thanh Xuân buồn bực quay đầu, sau đó liền nhìn thấy Tô Chi Niệm đưa tới 1 cái bọc lớn.
--- ------ ------