Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 231: Chương 231: Nếu không chấp niệm, còn gì là thanh xuân? (2)




Tống Thanh Xuân kinh ngạc, giương hai mắt nhìn anh, lại thấy anh không có nửa điểm ý muốn giải thích, đành phải tự tay động thủ nhận lấy cái bọc ấy.

Cái bọc hơi nặng, Tống Thanh Xuân mở ra, thì thấy có một cái hộp giống như hộp nữ trang vậy, bỏ thật nhiều thứ này nọ.

Có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm, cái chụp tóc.... Thậm chí cả dầu gội đầu và sữa tắm (*) cũng có luôn!

(*): khúc này tối nghĩa quá, em chỉ đành đoán mò

Đây cũng vẫn chưa hết. Còn có một bộ nội y chống thấm, một cái áo ngủ tơ tằm, trên cùng, còn có một cái túi đen, Tống Thanh Xuân đưa tay mở ra thì thấy đó là một hộp Haagen-Dazs.

Tô Nhất Nguyên mua mấy thứ này lúc nào vậy chứ?

Tống Thanh Xuân tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Tô Chi Niệm, tầm mắt người đàn ông cũng dời khỏi TV nhìn cô một cái, sau đó cầm tờ báo chiều lên, nhẹ nhằng lật vài trang xem, nói:

“Mới gọi khách sạn đưa đến đây.”

Tống Thanh Xuân hơi ngơ ngác gật gật đầu, đứng tại chỗ không động.

Thật là khéo quá đi! Làm sao anh ta biết là cô đang muốn mua nội y và thèm ăn Haagen-Dazs chứ?

Tô Chi Niệm thấy cô cứ mãi đứng không nhúc nhích, giống như là biết được suy nghĩ trong lòng cô, anh mở tờ báo ra, vừa lật từng trang, vừa thản nhiên nói:

“Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”

Đầu tiên Tống Thanh Xuân “Hả?” một tiếng, lại “A” một cái, sau đó mới nhớ đến nói “Cảm ơn” rồi mới ôm bọc đi vào phòng ngủ.

Cô tắm rửa xong, sấy khô tóc, mặc áo ngủ Tô Chi Niệm mua cho vào, ngồi xếp bằng trên giường, lúc chuẩn bị mở hộp Haagen-Dazs ra thì cửa phòng ngủ chợt mở, Tô Chi Niệm cầm một chiếc cốc đi tới.

Mặc dù là Tống Thanh Xuân chủ động “mời” Tô Chi Niệm ở chung phòng, cô cũng chuẩn bị tốt việc chung giường nhưng đến thời điểm mấu chốt, cô vẫn là hơi hơi khẩn trương. Thế nên là hộp Haagen-Dazs kia, cô muốn mở ra rất nhiều lần nhưng vẫn không mở ra được.

Tô Chi Niệm đặt cái chén lên bàn, đi tới cạnh giường, không nói tiếng nào đoạt lấy Haagen-Dazs trong tay cô, mở giúp cô sau đó trả lại vào tay cô.

Tống Thanh Xuân nhẹ nói “Cảm ơn”, nhận lấy, rồi mới cầm thìa, he hé cái miệng nhỏ từ từ ăn kem.

Tô Chi Niêm không nói gì, xoay người đi đến trước tủ, lấy một cái khăn bông ở trong ra.

Tống Thanh Xuân cắn cái thìa xúc kem, khe khẽ thở dài nhẹ nhõm, hoàn hảo, anh ta biết ôm chăn ra, như vậy tuy là ngủ chung giường nhưng so với đắp chung chăn vẫn là dễ chịu hơn rất nhiều rồi.

Tô Chi Niệm đặt chăn trên giường, cầm một cái gối đầu, thấy Tống Thanh Xuân lại xúc một thìa kem lớn cho vào miệng, mi tâm cau lại, sau đó mang cái cốc vừa đặt trên bàn đến, anh đi tới trước mặt cô, thản nhiên lên tiếng:

“Đã trễ lắm rồi, đừng ăn nhiều kem quá, coi chừng bị đau dạ dày đấy.”

“A.” Tống Thanh Xuân phồng má, tham ăn lại ăn một ngụm nữa, mỡi chịu để hộp kem xuống, đặt trên tủ đầu giường.

Tô Chi NIệm đưa cốc đến trước mặt Tống Thanh Xuân:

“Uống chút sữa nóng đi rồi nghỉ ngơi sớm chút.”

Cô còn tưởng là anh rót nước ấm cho bản thân chứ. Thì ra để cho cô....

Tống Thanh Xuân trố mắt nhìn hồi lâu mới nói “Cảm ơn” rồi đưa tay cầm lấy cốc.

Cốc sữa ấm áp, áp vào lòng bàn tay cô, dần dần lan đến ngực, khiến lòng cô cũng âm ấm lên.

Tô Chi Niệm không nói gì thêm nữa, ôm lấy chăn bông đặt trên giường lúc nãy và gối đầu đi ra ngoài.

-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.