Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 203: Chương 203: 99 lần nói yêu em (3)




Có thể tẩy trang điểm trên mặt phụ nữ thì chỉ có một khả năng, đó chính là dính nước...

Nhưng ai lại rửa mặt rồi đi chà vào trong ngực người khác...

Tống Thanh Xuân nhíu mày lại, trầm tư hồi lâu, sau đó chợt kịp phản ứng, trừ phi là cô gái kia khóc!

Nói cách khác, vết nước này trên thực tế là lem từ nước mắt?

Cô ở trong nhà anh lâu như vậy rồi, đừng nói anh mang phụ nữ về nhà, ngay cả gọi điện thoại cho phụ nữ cô cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa trên bàn làm việc của anh, ngoại trừ những vật có liên quan đến công việc, gần như không có bất kỳ điện báo nào khác, điều này nói rõ... anh không quá mức thân mật với phụ nữ, nhưng ôm người vào trong lòng khóc, còn chưa đủ thân mật sao?

À, chưa hẳn... có lẽ là cô gái tên là “Đình Đình” kia.

Đêm đó anh ngất xỉu, cả đêm không biết gọi cái tên “Đình Đình” này bao nhiêu lần, còn nói mê sảng rất nhiều lời, từ trong câu chữ kia có thể thấy anh rất thích cô gái tên “Đình Đình” kia, tuy nhiên lại thích mà không được...

Tô Chi Niệm vừa chuyển vào trường cấp ba của Tống Thanh Xuân đang theo học liền trở thành người nổi tiếng trong trường học, tất cả mọi người đều thảo luận về anh, khi đó anh gần như bị người đồn thổi thành màu sắc thần thoại, hoàn mỹ tựa như không tồn tại trong xã hội loài người, nhưng khi đó Tống Thanh Xuân chưa bao giờ hiếu kỳ về Tô Chi Niệm.

Cho dù sau này anh vào nhà họ Tống ở, lúc anh và cô ở dưới một mái hiên chung đụng gần một năm, cô vẫn hoàn toàn không quan tâm đến anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ để ý đến, cho nên ngay cả anh thích cái gì cô cũng không biết chứ đừng nói chi là hiếu kỳ về thế giới của anh.

Nhưng sau năm năm anh và cô dần dần xa cách, hiện tại ngoại trừ giao dịch ra thì không còn chuyện gì liên quan với nhau nữa, cô chợt bắt đầu hiếu kỳ về thế giới tình cảm của anh, chỉ là chính cô cũng không phát giác được sự thay đổi lặng yên không tiếng động này.

Hiểu biết của Tống Thanh Xuân về Tô Chi Niệm quá ít, cho nên cô lục lọi ở trong đầu rất lâu cũng không nghĩ ra “Đình Đình” là ai, vì vậy liền lắc đầu, cuộn áo sơ mi quanh cánh tay, qua quýt cuốn lại.

Bởi vì tốc độ của cô quá nhanh nên mùi trên áo sơ mi bay vào trong mũi của cô.

Mùi máu tươi, mùi hương thanh đạm đặc biệt của anh, mùi nước sát trùng, còn có một mùi nước hoa rất nhạt...

Mùi nước hoa kia rất quen thuộc, dường như cô đã ngửi thấy ở đâu rồi...

Động tác cuộn áo sơ mi của Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, sau đó mở áo sơ mi ra, cầm cổ áo đưa sát lên mũi ngửi.

Chỗ cổ áo, mùi hương của anh là lộ rõ nhất, mùi máu tươi bên phải là nặng nhất, mùi nước sát trùng sau lưng rõ ràng nhất... Chỉ là mùi nước hoa cô vừa ngửi thấy lại không thấy đâu.

Tống Thanh Xuân nín thở một lát, tiếp tục ngửi, sau đó lại ngửi thấy lần nữa, cô cẩn thận phân biệt một lúc lâu, sau đó xác định mùi nước hoa này là chỗ vết nước nơi ngực trái áo sơ mi truyền ra.

Nói như vậy, mùi nước hoa này là mùi của cô gái đã khóc trong lòng anh?

Chỉ là tại sao cô cảm thấy mùi nước hoa này quen thuộc như vậy chứ? Hình như đã ngửi qua ở đâu, không, chính xác mà nói, hình như là thương xuyên ngửi thấy.

Chẳng lẽ nói, cô gái tên “Đình Đình” mà anh thích cô cũng là người cô quen.

Tống Thanh Xuân cắn ngón tay suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra là ai, lúc cô lấy ngón tay ra khỏi miệng, mùi nước hoa kia trở nên nồng nặc, Tống Thanh Xuân dùng sức hít hai hơi, sau đó lại phát hiện mùi hương này là từ trên cổ tay cô truyền tới.

Tống Thanh Xuân khó tin trợn to hai mắt, cẩn thận ngửi qua ngửi lại nơi cổ tay và áo sơ mi nhiều lần, sau đó chắc chắc đây là cùng một loại nước hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.