Ngoài cửa có tiếng bước chân dần dần tới gần, Tô Chi Niệm đắm chìm ở trong những bức thư vẫn không phát giác ra, thẳng đến khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tống Thanh Xuân đi đến bên giường thì anh mới hoàn hồn lại, có chút bối rối vươn tay để laptop trở lại trên bàn.
“Ngài Tô, buổi tối muốn ăn mì hay ăn cơm?” Trên người Tống Thanh Xuân mang tạp dề màu hồng có viền tơ lựa, trước ngực còn có một nơ bướm lớn, tăng thêm vẻ đáng yêu xinh đẹp trên người cô.
Trong tiềm thức Tô Chi Niệm muốn trả lời “Tùy ý”, lời đến bên miệng lại bị anh nuốt trở vào, đổi giọng nói: “Mì đi.”
“Được.” Tống Thanh Xuân cười dịu dàng đáp một tiếng, xoay người lại rời khỏi phòng ngủ.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hướng Tống Thanh Xuân rời đi thật lâu mới cúi đầu xuống nhìn về phía laptop, sau đó tầm mắt lại dừng ở trên màn hình laptop.
Là một tấm hình anh chụp trong trò chơi năm học cấp ba, phong cảnh cực đẹp, cao sơn lưu thuỷ, cây xanh lá xanh, một mình anh lẻ loi đứng ở trên một khối ngọc thạch, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, trên vai là một tinh linh nhỏ bé đáng yêu, còn cô ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, khóm hoa che lấp hai chân cô, sủng vật linh miêu của cô không ngừng nhảy ở bên cạnh.
Ngày đó anh và cô tốn cả một buổi chiều mới làm xong một nhiệm vụ liên hoàn, anh và cô trong trò chơi đánh bậy đánh bạ thì đi đến trong phong cảnh như tranh vẽ này.
Lúc ấy trò chơi này đang nổi, cho dù ở đâu cũng đông đúc ồn ào, mà ở trong này chỉ có anh và cô, mặc dù là không gian hư cấu, tuy nhiên nó vẫn khiến anh cảm thấy an nhàn và hạnh phúc nói không nên lời, tay nhấc lên ấn nút print screen, lưu lại khoảng khắc đẹp kia.
Sau đó anh đổi rất nhiều laptop, nhưng màn hình laptop luôn là tấm ảnh đó.
Nếu không phải thời gian trước anh và cô đi tham gia tiệc trăm ngày con trai hội trưởng hội học sinh cấp ba, anh và cô từng chụp chung hình thì e rằng chỉ có bức ảnh chụp trong trò chơi này là bức ảnh duy nhất giữa anh và cô.
*
Tô Chi Niệm liên tục truyền dịch ba ngày, thân thể cũng dần dần khôi phục lại như thường.
Ngày thứ ba, bác sĩ Hạ tiêm xong bình truyền dịch, trước khi đi đặc biệt dặn dò Tống Thanh Xuân nhất định phải coi chừng Tô Chi Niệm mỗi ngày uống thuốc, còn có vết thương trên đầu cũng phải thoa thuốc đúng giờ, qua thêm ba ngày nữa cắt chỉ sau đó mới có thể gội đầu.
Tinh thần của Tô Chi Niệm rất tốt, ngày thứ ba ăn cơm tối xong thì chui vào phòng sách bắt đầu bận rộn làm việc.
Tống Thanh Xuân thu dọn phòng bếp xong thì đi lên lầu hai, lúc đi qua cửa phòng ngủ Tô Chi Niệm nhớ tới lời dặn dò của anh vào buổi chiều, vì vậy quẹo vào trong phòng ngủ của anh, từ trong sọt quần áo bẩn tìm được quần áo dính máu.
Quần áo vừa nhìn đã biết là được may đo tỉ mỉ, thủ công khác thường, chắc hẳn giá cả cũng không rẻ, hơn nữa quần áo vẫn còn nguyên vẹn không rách chỗ nào, giặc sạch là có thể mặc, nhưng Tô sạch sẽ lại ghét nó, muốn cô trực tiếp vứt nó đi!
Lãng phí... Tống Thanh Xuân thì thầm một tiếng, cuộn quần tây nhét vào trong túi rác trước, cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục xé áo sơ mi thì ánh mắt lại đụng phải một góc của cái áo, cô nhíu mày, trải thẳng áo sơ mi ra, nhìn thấy bên trái áo sơ mi gần như bị mẫu nhiễm đỏ, còn bên phải lại vẫn trắng như tuyết, chỉ là chỗ ngực có một vết nước, chung quanh hơi bẩn, phía trên vết nước có hai chấm đen, phía dưới là một vùng màu hồng.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, màu hồng ấy là màu son môi.
Tâm tư nhiều chuyện của con gái thúc giục Tống Thanh Xuân đưa cái áo sơ mi tới gần xem, giơ lên quan sát một hồi lâu, sau đó tin chắc rằng màu này quả nhiên là màu son môi, còn chấm đen chắc là macara của phụ nữ khóc dính vào.