Ở trong đáy lòng anh, cô lẩn quẩn như phát điên, khiến anh cả ngày lẫn đêm khó mà đi vào giấc ngủ.
Anh dùng rất nhiều cách để bản thân không nên suy nghĩ về cô, không nên để ý đến cô, cũng không nên yêu cô.
Thế nhưng... Anh trở nên đau khổ hơn, cho đến cuối cùng, anh buông tha những kiên trì kia, lặng lẽ trốn ở chỗ tối cô không biết để bảo vệ cô, anh mới sống lại một lần nữa.
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm hồi lâu đều không nói lời nào, nhịn không được lại lên tiếng thúc giục hỏi: “Rốt cuộc anh không học được cái gì thế?”
Ánh mắt Tô Chi Niệm chớp động một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Xuân, nhìn hồi lâu mới dửng dưng mở miệng trả lời vấn đề của cô: “Không học sinh con được.”
Tống Thanh Xuân sững sờ nhìn Tô Chi Niệm, nháy mắt mấy cái mới tức giận xoay đầu đi!
Anh đang chọc cô sao? Đương nhiên cô biết anh không học sinh con được rồi!
Sau đó Tống Thanh Xuân lại trở nên có chút kinh ngạc, Tô Chi Niệm lạnh lùng vô tình như vậy lại nói đùa?
Tô Chi Niệm nhìn phản ứng đáng yêu của Tống Thanh Xuân, khẽ cười một cái, cúi đầu uống hết chén sứ trong tay, rồi đưa chén sứ cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân liếc mắt nhìn thời gian, bất tri bất giác đã bảy giờ, phải chuẩn bị cơm tối rồi.
Tống Thanh Xuân nhận cái chén: “Vậy tôi xuống lầu nấu cơm trước.”
Tô Chi Niệm “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn luôn đợi đến khi Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng bếp dưới lầu truyền đến tiếng máy hút bụi, mới cầm laptop của mình lên, nhập mật mã, mở ra.
Anh mở browser, hòm thư QQ Baidu, tiếp đó nhập tài khoản cùng mật mã, sau khi vào thì mở hòm thư, bên trong có 99 bức thư yên lặng nằm đấy, là Tống Thanh Xuân gởi tới.
Anh nhìn chằm chằm vào những bức thư đó trong chốc lát, lại mở hòm thư gởi ra, bên trong cũng có 99 bức thư y vậy, là anh gởi cho Tống Thanh Xuân.
Đúng vậy, năm đó Tần Dĩ Nam ở trong quân đội, những bức thư gởi cho Tống Thanh Xuân vốn chẳng phải là của Tần Dĩ Nam gởi, mà là của “Tần Dĩ Nam” phiên bản Tô Chi Niệm gởi.
Anh cũng không có ý định muốn mạo danh Tần Dĩ Nam, là vì Tống Thanh Xuân gởi cho anh ta trước, nhưng ngây ngốc đợi hơn một tháng cũng không đợi được thư của Tần Dĩ Nam gởi lại.
Đoạn thời gian đó cô rất rầu rĩ không vui, anh không nhịn được mới trộm hòm thư của Tần Dĩ Nam, dùng danh nghĩa của Tần Dĩ Nam trả lời thư lại cho cô.
Cô nhận được thư rất vui vẻ, đêm đó liền gởi thư lại cho anh, trong từng câu chữ anh có thể nhìn ra cô nhớ nhung, quan tâm cùng yêu mến Tần Dĩ Nam như thế nào.
Mỗi lần anh nhận được thư của cô là mỗi lần anh nhận được sự đau khổ.
Vừa vui mừng rồi lại đau khổ.
Vui mừng có thể biết một chút tình hình gần đây của cô, biết cô có sống tốt hay không, náo loạn mâu thuẫn với ai, bị mất bao nhiêu tiền, mua túi sách cùng quần áo gì mới.
Khổ sở là những lần cô nói những chuyện đó, đều là nói cho Tần Dĩ Nam.
99 bức thư, là bằng chứng anh trốn sau lưng cô, bầu bạn với cô suốt một năm trời.
99 bức thư này, còn cất giấu một bí mật không muốn ai biết, đó chính là... đó chính là, anh dùng danh nghĩa Tần Dĩ Nam trả lời 99 bức thư cho cô, số lượng từ của mỗi bức thư đều nhiều như nhau.
Trừ dấu chấm câu đi, thì có 520 chữ hán.
Không ít hay nhiều thêm một chữ.
520.
520.
Anh yêu em.
99 bức thư, 99 lần nói yêu em.
Tất nhiên, anh dùng cách của mình, mượn hòm thư của Tần Dĩ Nam tiếp tục nói cho cô biết: “Anh yêu em.”