Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 200: Chương 200: Không học được cách ngừng yêu em (10)




Cô đứng ở cửa khẽ khựng lại một chút mới cất bước đi đến bên cạnh giường, đưa đồ ngọt qua cho Tô Chi Niệm: “Ngài Tô, đây là táo đỏ hầm cách thủy, bổ máu lắm, anh uống chút đi.”

Tô Chi Niệm thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu với Tống Thanh Xuân, nhận lấy chén sứ cầm thìa khuấy hai lần, sau đó vừa định cúi đầu xuống uống thì tựa như nghĩ tới điều gì, nhìn lướt qua máy vi tính đặt ở một bên, giọng điệu rất lạnh nhạt nói: “Đã phục hồi lại rồi.”

Tống Thanh Xuân “Ừ” Một tiếng, lại nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó liền mở máy tính của mình lên, nhìn thấy hộp thư vốn trống trơn nay đã có 99 bức thư đã trở về lại.

Cô nhìn chằm chằm vào những bức thư đó hai giây, cũng không nhấn vào xem có đúng nội dung không liền khép máy lại.

Tô Chi Niệm rủ mắt xuống, yên lặng uống canh.

Vẻ mặt của anh rất bình thản, không hề lộ ra chút ít cảm xúc nào, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy dường như anh đang không vui.

Rõ ràng vừa rồi tâm trạng anh vẫn còn rất tốt mà...

Tống Thanh Xuân suy nghĩ trong lòng trong chốc lát, cũng không nghĩ ra rốt cuộc có nên thúc đẩy bầu không khí không, cô muốn chọc cho anh vui vẻ nên liền mở miệng: “Bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra anh mà một nhân tài toàn năng nha...”

Tống Thanh Xuân vừa nói vừa bắt đầu bẻ ngón tay của mình: “Thiên tài giới tài chính, nhân viên kỹ thuật cao về máy tính, hỏi nhanh trả lời nhanh các nội dung liên quan đến đủ loại kiến thức dễ như trở bàn tay... Lúc đi học, tôi nhớ anh còn biết đánh đàn dương cầm, thổi Saxo... Ừm, bóng rổ và bóng đá đều không tệ, thi chạy trăm mét đại hội thể dục thể thao dường như anh đứng hạng nhất…”

Chuyện cũ đã xảy ra lâu như vậy mà cô vẫn nhớ kỹ?

Tâm trạng Tô Chi Niệm lại hơi bắt đầu dễ chịu, anh nghĩ, có lẽ anh không có triển vọng chính là chỗ này đây, tâm trạng tốt và xấu đều do một mình cô khống chế cả.

“Còn có, chơi game cũng lợi hại nữa...” Cô liến thoắng không ngừng đếm rất nhiều, có lẽ không tìm ra thêm được sợ lợi hại của anh, ấp úng nói: “... Còn nữa, kiếm tiền cũng lợi hại nốt!”

“... Thật sự là không gì không biết không gì làm không được nha!” Lúc Tống Thanh Xuân thổi phồng đến đây, nhìn thấy vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi chuyển biến tốt đẹp một chút thì sau đó lại nửa đùa hỏi: “Tôi thật sự tò mò, trên thế giới này, rốt cuộc có thứ gì mà anh không học được không?”

Lúc Tô Chi Niệm nghe thấy vấn đề này, động tác uống canh ngừng lại, anh rủ mắt nhìn táo đỏ trong chén sứ một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ngập ngừng một lát, nói ra một chữ: “Có.”

Vốn thuần túy muốn thúc đẩy bầu không khí, nhưng lúc này nghe Tô Chi Niệm trả lời vấn đề này, Tống Thanh Xuân thật sự hứng thú, nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt tò mò hỏi: “Anh không học được cái gì thế?”

Tô Chi Niệm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Xuân, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.

Trong lòng anh lại đang yên lặng trả lời: Không học được cách ngừng yêu em.

Anh ỷ vào mình có siêu năng lực, quả thực chiếm được rất nhiều thế trội, hơn nữa trí nhớ của anh cũng tốt hơn so với người thường, học cái gì cũng nhanh, thật sự chính là học cái gì biết cái đó.

Nhưng chỉ riêng có một loại là anh không học được, đó chính là... không học được cách ngừng yêu cô.

Biết vì sao không?

Sau khi anh biết được bí mật kia, đưa cho cô một tờ chi phiếu, trong khoảnh khắc rời khỏi nhà cô thì anh thật sự hạ quyết tâm, từ nay về sau không bao giờ yêu cô nữa.

Nhưng mà, yêu càng nhiều càng muốn rút ra thì lại càng rõ ràng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.