Trong ấn tượng của anh, có lẽ đây là lần đầu tiên cô có chuyện tò mò với anh trong nhiều năm bao gồm cả một năm anh quen cô đó.
Là do cô sao lãng quá lâu sao?
Chỉ một sự tò mò đơn giản như vậy, lại làm cho anh cảm động từ đầu đến chân.
“Khi còn học lớp 12 có từng học một tí.” Tô Chi Niệm dừng lại một chút, giải thích kỹ lưỡng hơn: “Đối với máy vi tính, nam sinh đều tương đối cảm thấy hứng thú, lúc học đại học năm thứ nhất, tôi cũng đã từng học môn tự chọn, cũng coi như tạm được.”
Đã từng học một chút? Cũng coi như tạm được?
Tùy tùy tiện tiện liền làm ra một cái auto game, cái này gọi là còn có thể sao? Đây rõ ràng là rất có thể!
Cứ khiêm tốn nhẹ nhàng bâng quơ tiếp như thế nữa, thân ái, anh sẽ không có bạn bè, tốt lắm sao?
Anh có thể làm Auto (*bọc ngoài), nói rõ kỹ thuật của anh rất mạnh mẽ, vậy có phải. . . . . .
Trong đầu Tống Thanh Xuân bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng, cô do dự một chút, mở miệng, hỏi: “Anh biết làm auto (*bọc ngoài), vậy nếu như tôi lỡ xoá mất tin nhắn, anh có thể khôi phục lại được không?”
“Chắc là có thể.” Tô Chi Niệm trầm ngâm chốc lát rồi trả lời.
“Vậy những bức thư trò chuyện đã bị xoá thì sao?” Tống Thanh Xuân hỏi tới.
Tô Chi Niệm đáp: “Cũng có thể.”
Đáy mắt Tống Thanh Xuân nhuộm đầy vui sướng: “Như vậy, nói cách khác, những bức thư điện tử(email) đã bị xoá bỏ cũng có thể khôi phục được?”
Khi Tô Chi Niệm nghe đến vấn đề này, mơ hồ linh cảm biết Tống Thanh Xuân muốn làm gì.
Thật ra thì anh sớm nên nghĩ tới, anh khống chế ý thức muốn cứu cô của Tần Dĩ Nam, nhất định sẽ khiến cho cô không cam lòng với Tần Dĩ Nam.
Nhưng mà, tình hình ngày đó nguy cơ như vậy, anh lại muốn đánh vào mặt Đường Noãn, cho nên hoàn toàn không phân tích nhiều, đã trực tiếp khống chế suy nghĩ của Tần Dĩ Nam. . . . . .
Mấy năm nay vốn là như vậy, anh có thể đau khổ với nỗi đau của cô, nhưng trước giờ lại chưa từng vui vẻ với hạnh phúc của cô.
Bởi vì cô hạnh phúc, là thạch tín trí mạng của anh.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy khát khao của Tống Thanh, có chút không đành lòng từ chối, anh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Chắc là có thể.”
Ánh mắt Tống Thanh Xuân trở nên vô cùng sáng ngời, cô âm thầm xoa xoa mu bàn tay, mở miệng đề xuất mang theo mấy phần cẩn thận dè dặt: “Vậy, tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện không?”
Cho dù cô không nói, anh cũng biết cô muốn anh giúp chuyện gì rồi!
Tô Chi Niệm rủ mi mắt: “Cô nói đi.”
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, nói ra chuyện mình muốn nhờ vả: “Lúc trước tôi có xoá mất 99 bức thư điện tử, anh có thể khôi phục lại những bức thư đó giúp tôi được không?”
Anh biết sự tồn tại của 99 bức thư đó, đó là lúc Tần Dĩ Nam tiến vào bộ đội năm đầu tiên đã liên lạc với cô.
Tô Chi Niệm nuốt nước miếng một cái, dáng vẻ vẫn là dễ bàn bạc: “Tôi thử một chút.”
Tống Thanh Xuân nhìn nhìn thấy anh đồng ý, mặt mày như vứt bỏ được gánh nặng, cô vội vàng mở website ra, kích vào hộp thư của mình, sau đó đưa máy vi tính cho Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, qua một hồi lâu mới bắt đầu có động tác.
Tống Thanh Xuân đứng bên cạnh một lát, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu múc một ít đồ ngọt đã nấu buổi trưa, bưng lên lầu.
Khi cô đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm đã để máy vi tính xuống, tựa vào đầu giường, thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Giống như anh gặp chuyện gì đó không vui vậy, vẻ mặt có vẻ có chút đa cảm.
Tống Thanh Xuân cũng không hiểu nổi rốt cuộc bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, mà khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tâm trạng cũng trở nên suy sụp theo.