Anh xác định anh đang trả lời đề mục, mà không phải phơi bày trí thông minh đấy chứ?
Khi còn học lớp mười 12 thì cô cũng biết, anh rất lợi hại, nhưng từ trước đến nay cô không biết, thì ra anh lợi hại đến mức độ này.
Đây hoàn toàn chính là không gì làm không được không hơn không kém nha!
Mới vừa rồi cô nói trò chơi này quá biến thái, nhưng hiện giờ cô muốn rút lại câu nói đó của mình, so với Tô Chi Niệm thì trò chơi này hoàn toàn chưa tính là quá biến thái, chỉ có thể coi là hơi biến thái mà thôi!
Bởi vì lúc đầu, khi Tống Thanh Xuân giải đáp đề mục, đã tốn không ít thời gian, dẫn đến khi đưa đề cuối cùng cho Tô Chi Niệm, gần như là chỉ giẫm một bước chân đã làm xong.
Trong nháy mắt, trong màn hình máy hoa bắn tung toé, dòng chữ “Chúc mừng bạn đã thuận lợi qua cửa” thật to bay ra.
Cửa ải này hoàn toàn là do Tô Chi Niệm chơi qua được, nhưng trông Tống Thanh Xuân lại có vẻ kích động hơn cả Tô Chi Niệm, vừa hào hứng bừng bừng nhặt rương báu vật rơi đầy đất, vừa d/đ'l;q'd hưng phấn mà nói: “Tô Chi Niệm, anh thật lợi hại, một trăm đề mục nha, toàn bộ một trăm đề mục, chỉ trong 10 phút, mà anh đã trả lời xong! Quá lợi hại, thật quá lợi hại!”
Tô Chi Niệm. . . . . . Có lẽ là bởi vì cô quá hưng phấn nên cuối cùng cô lại một lần bật thốt lên tên của anh.
Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, tầm mắt liền rơi vào gò má của Tống Thanh Xuân, bởi vì cô vui vẻ, nên mặt mày cũng cong lên, lông mi thật dài bởi vì cười mà run lên một cái, ngay tiếp theo là tốc độ tim đập của anh cũng chợt tăng nhanh theo.
Sau khi Tống Thanh Xuân nhặt hết rương bảo vật, tiện thể nhìn lại những câu hỏi đáp nhanh đã trả lời, toán học, vật lý, hóa học, ngữ văn, lịch sử, địa lý, đầu óc đột nhiên thay đổi. . . . . . Quả thực là loại vấn đề gì cũng có. . . . . . Thậm chí có một số vấn đề hiếm thấy cũng không biết nói như thế nào!
Thế nhưng cái gì anh cũng biết! Quả thật không phải là người, không phải là người mà! Vậy mà gọi là Tô Chi Niệm gì chứ, nên đổi lại là Tô toàn năng nha. . . . . .
Tay Tô Chi Niệm vẫn còn ôm vào trên cánh tay Tống Thanh Xuân, anh có thể biết rõ suy nghĩ trong đáy lòng cô.
Tô toàn năng. . . . . . Trái tim Tô Chi Niệm hung hăng run lên một cái. . . . . . Hôm nay cô đã đặt cho anh hai biệt danh rồi đấy.
Sóng ngầm đáy lòng Tô Chi Niệm bắt đầu khởi động, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run theo, sau đó anh mới hậu tri hậu giác ý thức được mình vẫn còn đang ôm cô, vội vàng lặng yên không tiếng động thu cánh tay lại.
Tống Thanh Xuân vẫn còn đang nhìn những đề mục đó, cũng không chú ý tới sự khác thường của Tô Chi Niệm, đợi đến khi cô nhìn hết toàn bộ những đề mục đó mới quay đầu, đáy mắt sáng ngời khác thường, mang theo vài phần chân thành: “Tô Chi Niệm, cám ơn anh nha, nếu d.đ/l'q;d như không phải hôm nay có anh giúp một tay thì không biết tôi phải chiến đấu bao lâu nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa nếu như không giải quyết được những câu hỏi đáp nhanh mới vừa rồi thì cả đời tôi cũng bị mắc kẹt ở đó. . . . . .”
Cô đã gọi tên Tô Chi Niệm của anh hai lần liên tục, kêu đến nỗi khiến tâm tình của anh hết sức rực rỡ, ngay cả giọng điệu khi mở miệng cũng trở nên thoải mái: “Không sao, chỉ là một cái nhấc tay.”
Dừng một chút, Tô Chi Niệm cảm thấy hình như hơi lạnh nhạt, lại bổ sung thêm một câu: “Bình thường lúc nhàm chán, cũng sẽ viết viết mật mã giết thời gian.”
Cái gì gọi là lúc nhàm chán, viết viết mật mã giết thời gian?
Xin hỏi, có ai sẽ dùng chuyện viết mật mã hại não này để giết thời gian không hả?
Anh xác định, anh không phải đang khoe khoang tài năng trá trình đấy chứ?
Nếu là đổi lại là trước kia, Tống Thanh Xuân nhất định sẽ bởi vì câu đả thương người mới vừa rồi của anh mà lặng lẽ nói thầm anh, nhưng mà hôm nay, ngược lại cô càng có chuyện tò mò: “Không phải anh học kinh tế hả? Sao đến máy tính cũng lợi hại như vậy?”