Đường Noãn điện thoại một lúc lâu cũng không nghe cô nói gì, vì vậy cô ta hỏi: “Cô tìm Tần Dĩ Nam có chuyện gì sao?”
Mặc dù Tống Thanh xuân rất khó có thể chấp nhận được cục diện như hiện tại nhưng lúc cô định mở miệng hỏi Đường Noãn: “Cô có thể kêu anh Dĩ Nam nhận điện thoại không” thì cô lại nghe được âm thanh kéo cửa phòng tắm từ trong điện thoại: “Đường Noãn, khăn lông đây?”
“Tới ngay.” Đường Noãn đáp lại hai chữ, sau đó liền tiện tay ném điện thoại lên trên giường, ngay sau đó Tống Thanh xuân nghe được tiếng bước chân, có lẽ là Tần Dĩ Nam đi đưa khăn lông cho Đường Noãn rồi lại phát ra tiếng lau tóc vụn vặt.
Cách chiếc điện thoại, cô không nhìn rõ bên kia nên cô không biết là người nào chủ động, chỉ là sau đó… trong điện thoại nghe được tiếng hôn ái muội cùng với tiếng thở khẽ của Đường Noãn truyền đến. . . . . .
Tống Thanh Xuân cảm giác như giọng nói của mình bị cái gì đó chặn lại, đau buốt, cô há miệng, muốn phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng chỉ có thể mấp máy môi, sau đó chiếc điện thoại từ bên tai dần dần tuột xuống, cô run rẩy nhấn phím tắt.
Lúc Tống Thừa chết, anh đang ở trong bộ đội, không ở bên cạnh cô, cô đã phải chịu đựng một mình.
Bây giờ anh ta đã trở lại, anh ta nói hắn sẽ dùng cả phần của Tống Thừa để bù đắp cho cô, tất cả đều cho cô, vậy mà lúc cô cần anh ta nhất thì anh ta lại ở bên cạnh một cô gái khác.
Tống Thanh Xuân cố nén nước mắt, gọi điện thoại cho chị dâu, không ai nghe, sau đó cô lại gọi nhà điện thoại về nhà, không gọi được, Tống Thanh Xuân thử đi thử lại nhiều lần, đều không thể gọi được.
Ở trên thế giới này, người để cô có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ có bọn họ, nhưng lúc này lại không có một người nào để cô có thể dựa vào.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn mơ mộng yêu và ở chung một chỗ thân mật với người phụ nữa khác (Editor: má bị bê đê à???), người nhà của cô cũng không liên lạc được. . . . . . Hơn nữa, hình như rất ghét cô mà chỉ yêu thương anh trai của cô, người đã bị kẻ khác giết chết. . . . . .
Trong vòng một ngày lại có hai biến cố lớn như vậy, thật sự là đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của Tống Thanh Xuân.
Cô chưa từng giống như bây giờ, cảm giác bản thân mình tứ cố vô thân, giống như toàn thế giới cũng bỏ rơi cô vậy.
Không biết là lần thứ mấy cô gọi điện thoại về nhà mà vẫn là không ai nghe , rốt cuộc không cô nhịn được liền đứng im lặng, tuyệt vọng và đau thương khiến cô khóc thành tiếng.
Đáy lòng cô biết rất rõ rằng những năm này cô cứ dài dòng dây dưa cũng không bỏ mơ ước xuống được, hôm nay thật sự là làm cho cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
-
Trình Thanh THông phát hiện, buổi cơm tối hôm nay Tô Chi Niệm rất bất an, thỉnh thoảng anh cứ liếc mắt nhìn đồng hồ, dường như là đang do dự cái gì đó. Đã từng có kinh nghiệm khi tự rước hoạ vào thân ở công ty, Trình Thanh Thông thật không có can đảm đi xen vào chuyện của người khác nữa, vậy nên cô đành duy trì im lặng đến phút cuôi vậy.
Sau khi cơm nước xong, tính tiền, ngồi lên xe, Trình Thanh Thông mới hỏi: “Tô tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Khi Tô Chi Niệm nghe câu nói này, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, anh mím mím môi nói: “Công ty.”
Xe vừa đi chưa được bao xa thì Tô Chi Niệm đột nhiên lên tiếng: “Cái đó. . . . . .”
Anh nói hai chữ rồi dừng lại, dường như nội tâm đang rất rối bời.
Anh nên gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, nghe một chút giọng nói của cô để biết cô đang vui hay buồn, sau đó còn có thể biết cô tỏ tình thành công hay là thất bại, nhưng anh cần có một cái cớ. . . . . . Chẳng qua là trong nháy mắt, Tô Chi Niệm liền nghĩ ra một cái cớ, sau đó từ trong túi móc ra chiếc điện thoại di động,gọi cho Tống Thanh Xuân một cuộc gọi trong quá khứ.