Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 215: Chương 215: âm áp chạy lên não (5)




Tống Thanh Xuân khởi động xe một lần nữa, nhưng là làm thế nào cũng không nổ được máy.

Không có thanh âm xe, tiếng gió vù vù ngoài xe càng thêm chói tai, núi bao bọc bốn phía, thanh âm này vô cùng trống rỗng khiến cho người nghe phải khiếp sợ vô cùng.

Càng như thế thì Tống Thanh Xuân càng hoang mang sợ hãi, cô đặt hồ sơ sang một bên, chiếc xe của cô bây giờ nhìn chẳng khác nào một món đồ chơi, một món đồ chơi được đặt ở trên con đường cái hoang tàn vắng vẻ, mà không có chút phản ứng nào.

Bởi vì lửa tắt, hơi ấm bên trong xe không có, độ ấm giảm xuống rất nhanh, Tống Thanh Xuân lại không cảm giác được cái lạnh, trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi.

Cô tiếp tục thử khởi động lại rất nhiều lần nhưng là vẫn không được, cô cầm lấy di động, muốn lên mạng tìm công ty xe kéo, nhưng tín hiệu bắt được lại quá kém, không thể nào có thể truy cập internet được.

Tống Thanh Xuân bắt đầu tự trấn an bản thân, mở cửa xe bước xuống, mượn đèn pin của điện thoại di động mà nhìn trước nhìn sau, sau đó hướng về phía Cao Pha phía sau mà đi tới điểm cao nhất.

Con đường này không có đèn đường, khắp nơi đều tối như mực, phóng mắt nhìn ra xung quanh đều không nhìn thấy một ngôi nhà nào, gió lớn thổi ở trên mặt, vừa lạnh vừa đau.

Lá gan Tống Thanh Xuân kỳ thực cũng không nhỏ nhưng là hiện tại cũng bị dọa đến bị dọa đến chết khiếp, mỗi một tế bào trong cơ thể hiệ tại đều như buộc chặt lại với nhau, ngay cả đôi chân đang đi đều run lợi hại , dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cao Pha không xa, chỉ ở ngay trước mắt nhưng là muốn đứng lên lại thập phần vất vả, hao phí cả một thời gian không biết là bao lâu Tống Thanh Xuân mới miễn cưỡng đứng ở điểm cao nhất.

Cô nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, rốt cục cũng đã có tín hiệu, nhưng lại không có mạng.

Bất quá, dù có không thể liên hệ với công ty vận chuyển thì cô cũng có thể liên lạc với người nào đó tới giúp mình.

Thời điểm này và lúc cô biết Tống Thừa không phải tự sát đều bất lực như nhau, trong đầu cô hiện ra người đầu tiên đó chính là Tần Dĩ Nam.

Trời rất lạnh, ngón tay cô có chút đông cứng lại, dùng sức lực thật lớn mưới tìm được số điện thoại của Tần Dĩ Nam.

Từ nhỏ đến lớn Tống Thanh Xuân có việc tìm Tần Dĩ Nam, chắc chắn anh sẽ không chút do dự mà đáp ứng cô, trợ giúp cho cô.

Mấy năm nay, giống như là một thói quen, thói quen xâm nhập tới tận cốt tủy.

Cũng giống như bây giờ, lúc cô tìm được số điện thoại của Tần Dĩ Nam thì cô đã cảm thấy mình được cứu rồi, tuy rằng Tần Dĩ Nam còn chưa nghe điện thoại, nhưng trong thâm tâm cô cũng đã trở nên ổn định nhiều hơn.

Nhưng là, có thể cô từng nghe câu, Địa Ngục và Thiên Đường thật ra chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, bạn đang ở Thiên Đường thì chỉ cần quay đầu lại, Địa Ngục chính là ở ngay sát phía sau lưng bạn.

Bởi vì có hi vọng để rồi tuyệt vọng, đó mới chính là bi thương.

Lần này Tống Thanh Xuân thực sự được hưởng thụ một lần kinh nghiệm như vậy.

Bởi vì người nhận điện thoại của Tần Dĩ Nam là Đường Noãn.

“Alo, Tống Thanh Xuân.”

Giọng nói Đường Noãn vẫn là dịu dàng êm tai như vậy, nhưng trong tai Tống Thanh Xuân lại tựa như âm thanh ma quỷ từ địa ngục truyền tới, cả người cô cứng ngắc, nắm chặt di động trong tay, tạm dừng một hồi lâu mới hỏi:Anh Dĩ Nam Đâu?”

“Anh ấy dang tắm.” Đường Noãn không có nửa điểm xấu hổ, gọn gàng dứt khoát nói thẳng với Tống Thanh Xuân.

Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắc ở chung một phòng, còn đang tắm...

Tất cả những ai là người trưởng thành cũng đều hiểu lời nói này ám chỉ điều gì, Tống Thanh Xuân làm sao có thể không hiểu?

Đầu ngón tay bắt đầu run run, đồng tử nháy mắt trở nên vô hồn.

Tống Thanh Xuân cảm nhận được sâu thẳm nơi đáy lòng mình, cơn đau đớn bén nhọn bắt đầu lan tỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.