Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 214: Chương 214: Ấm áp chạy lên não(4)




Người đàn ông đã rửa mặt, làn da trắng nõn, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt thâm thúy, không có bất kì cảm xúc nào, ngay cả giọng nói khi nói với cô, đều bình tĩnh: “Đi ăn cơm thôi.”

Trình Thanh Thông hoàn hồn, nếu không phải vừa rồi cô nhìn thấy nước mắt trên tay anh rất rõ ràng, thì với dáng vẻ lãnh khốc này của anh, rất khó để người khác tin tưởng anh còn có tình cảm, còn có thể khóc.

“Trình Thanh Thông nuốt nước bọt, đè cảm xúc rung động của mình xuống, hỏi: “Đi ăn ở đâu ạ?”

Tô Chi Niệm suy nghĩ một lúc, nói: “Kim Lăng.”

Những năm gần đây, anh và cô ăn cơm ở bên ngoài, chỉ có ở mình Kim Lăng.

Đó là ngày lễ Giáng Sinh, ở đó, anh dùng cách rút thưởng, tặng cô một chiếc thẻ ăn cơm miễn phí mãi mãi.

Thật ra, khi có cô ở trong biệt thự, trước kia nếu không có việc gì anh đều thích về nhà, nhưng mà đêm nay anh có chút sợ hãi... Sợ sau khi anh trở về, biết cô đã tỏ tình thành công, sẽ trở nên thân thiết với Dĩ Nam.

Anh không phải người nhu nhược, nhưng ở chỗ cô, sự nhu nhược đó lại nổi dậy.

___

Sở dĩ đưa hạng mục về trong Bắc Sơn, là vì chỗ đó có được cảnh sắc tự nhiên rất đẹp.

Vì giữ gìn sự hoàn mỹ này, điều kiện tất nhiên sẽ có chút gian khổ.

Mảnh đất này còn chưa thi công, tất nhiên sẽ không có khác sạn ở trong đó, vì vậy, Dĩ Nam phải ở trong một thôn cách đó 1 km.

Lúc Tống Thanh Xuân nói chuyện cùng Dĩ Nam, biết được cụ thể chỗ hạng mục anh phụ trách.

Nhưng lúc cô đến núi, vẫn bị say, vì vậy cô gọi điện thoại cho anh, nhưng tín hiệu trên núi không tốt, gọi đi gọi lại nhiều lần, Tống Thanh Xuân vẫn chỉ có thể nhìn biển báo giao thông, vừa hỏi người đi đường vô tình gặp, đến chạng vạng tối, mới tìm được chỗ ở của Dĩ Nam.

Nói là khách sạn, nhưng thật ra chỉ là một ngôi nhà lớn,có nhiều phòng trống nên cho người khác thuê.

Cô gái chủ nhà nhìn thấy Tống Thanh Xuân đến đây, nghĩ rằng cô là khách nên chào đón nhiệt tình, nhưng lúc biết cô chỉ tìm người, thì chỉ trực tiếp ném một câu “Không biết” rồi giặt quần áo, không quan tâm đến Tống Thanh Xuân nữa.

Cuối cùng một người đàn ông khác ở khách sạn, nhìn thấy Tống Thanh Xuân xinh đẹp, liền nhiệt tình nói cho cô biết: “Cô nói Tần Dĩ Nam phải không? Người cao cao, lớn lên nhìn cũng được? Anh ta đã đi rồi, khoảng hai giờ trước, lái xe về thành phố đó!”

“Về thành phố?” Tống Thanh Xuân nhíu mày: “Không phải hạng mục này cuối tuần mới kết thúc sao?”

“Anh ta nói với đồng nghiệp, chính là người luôn đi cùng ấy, anh ta nói có việc phải về thành phố, ngày mai sẽ quay lại.”

Tống Thanh Xuân rút điện thoại ra, gọi cho Dĩ Nam, nhưng vẫn không được, cô nói câu “Cám ơn” với người kia rồi lên xe, đi về thành phố.

Đường núi ngắn hơn đường cao tốc rất nhiều, nhưng vì dốc núi quá nhiều, nên tốc độ xe không nhanh được, khiến cho thời gian đi cũng dài hơn.

Người sống ở đây rất ít, ngẫu nhiên mới có thể thấy được vài hộ gia đình, đến tối, trên đường đi Tống Thanh Xuân không còn thấy được người nào nữa.

Gió ở bên ngoài rất lớn, Tống Thanh Xuân chỉ nhìn thấy một đường núi đen kịt, trong lòng có chút sợ hãi, hận không thể chạy xe nhanh lên, tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ hoang vu quỷ quái này, nhưng hết lần này đến lần khác ông trời lại muốn chống đối cô, vậy mà mới đến được một nửa sườn núi, bỗng nhiên xe tắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.