Nhưng mà dù như vậy, Trình Thanh Thông cũng không đề phòng được, làm cho bản thân tức giận.
Đó là lúc kết thúc hội nghị, Trình Thanh Thông liếc nhìn lịch làm việc của Tô Chi Niệm, buổi tối còn có bữa tiệc, nhưng cô nhìn thấy tâm trạng của Tô Chi Niệm không được tốt, có lẽ anh nên về nhà với “Người dấu trong kí ức” kia thì tâm trạng sẽ tốt hơn, vì vậy lúc báo cáo lịch làm việc cho Tô Chi Niệm, cô còn thuận tiện nói thêm một câu: “Tô Tổng, anh cũng mệt mỏi rồi, nếu không thì đừng tham gia buổi tiệc nữa, nên về nhà nghỉ ngơi...”
Ai ngờ, cô còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm đã ném tập tài tiệu mình đang cầm, đứng lên khỏi ghế, anh chỉ tay vào chỗ mình vừa ngồi, nói: “Có phải tôi nên gọi cô một tiếng Trình Tổng đúng không? Vị trí này là do cô ngồi sao?”
Trình Thah Thông bị dọa đến nghẹn lời, rũ thấp đầu xuống, không dám nói câu nào nữa.
Tô Chi Niệm dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn cô một lúc, sau đó chỉ vào cánh cửa phòng làm việc, mở miệng, có kèm theo giọng nói tức giận: “Đi ra ngoài!”
Trình Thanh Thông giống như đang đợi câu này của anh, ngay cả mí mắt cũng không nháy một chút, nhah chân chuồn khỏi văn phòng của Tô Chi Niệm.
Căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, có lẽ hai chứ “Về nhà” của Trình Thanh Thông đã ảnh hưởng đến anh, Tô Chi Niệm cảm thấy tâm trạng mình thật tồi tệ.
Hôm nay là ngày cuối tuần rồi, có lẽ cô gái kia đã đi tìm Dĩ Nam?
Cô đi tỏ tình sao? Thành công hay thất bại?
Nếu như thành công, có phải bây giờ đang vui vẻ hẹn hò cùng anh ta không?
Nếu thất bại, có phải đang trốn ở một chỗ không người mà khóc lóc?
Tô Chi Niêm giơ tay lên, chà xát khuôn mặt mình, anh mệt mỏi ngồi lại chỗ làm việc, chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc, lại giơ tay lên, che đôi mắt lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời bên ngoài cửa sổ dần biến thành màu đen, đèn đường thành phố, bắt đầu sáng lên từng chiếc một.
Tô Chi Niệm lẳng lặng duy trì tư thế đó, thủy chung không nhúc nhích chút nào.
Trình Thanh Thông bị Tô Chi Niệm phát giận đang trốn ở phòng uống trà, không dám lại gần trăm mét quanh phòng làm việc của anh.
Đợi đến tám giờ tối, cửa phòng vẫn không có chút động tĩnh nào, Trình Thanh mới cố gắng lấy chút cam đảm, đi đến nhìn bên trong một chút.
Từ khi cô chạy trốn khỏi phòng anh, quá bối rối, nên vẫn chưa khóa kĩ cửa, cô lặng lẽ đầy cửa một chút, ngó vào trong nhìn quanh.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến đặc biệt, người đàn ông dựa lưng trên ghế làm việc, giống như ngủ mất, xung quanh lạnh mà an ổn, giống như tâm trạng anh lúc chiều, nhưng cũng giống hư ảo.
Trong lúc Trình Thanh Thông đang phân vân không biết có nên gọi anh hay không, giống như Tô Chi Niệm biết có người đi vào phòng mình, lên tiếng: “Mấy giờ?”
Trình Thanh Thông vội vàng lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn thời gian, sau đó bước hẳn vào trong phòng, nhưng đứng ở xa xa, nhẹ giọng trả lời: “Tám giờ.”
Tô Chi Niệm trầm mặc một lúc, sau mới “A” một tiếng, lại yên tĩnh một thời gian, rồi mới có phản ứng, nhưng anh vẫn không nói gì, đứng dậy khỏi ghế, đi vào tolet bên cạnh.
Mặc dù cách nhau hơi xa, nhưng Trình Thanh Thông vẫn thấy được mu bàn tay đặt trên mặt đã ướt sũng, dưới ánh sáng đèn thủy tinh, phản xạ ánh nước sáng ngời.
Trái tim Trình Thanh Thông đập mạnh, đại boss vừa khóc sao?
Cả người cô vẫn chưa kịp bình phục lại từ rung động, Tô Chi Niệm đã đi từ trong tolet ra.