Đúng vậy, các cô nên làm gì bây giờ? Tống gia chỉ còn hai người nữ là cô và chị dâu nữa...
Tống Thanh Xuân cũng có chút bất lực, cô suy nghĩ một lúc, sau đó liền nghĩ đến... Tần Dĩ Nam.
Đại khái là vì thiên tính của phụ nữ, trong phút chốc... khi gặp khó khăn, sẽ nghĩ đến người mình thích dưới đáy lòng.
Huống chi, Tống Thanh Xuân thích người kia, vẫn là người từ nhỏ đã lớn lên cùng cô, anh Dĩ Nam đi cũng cô quan nhiều năm tháng dài, cô đối với anh, bản thân có sự tin tưởng và sự ỷ lại vô điều kiện.
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, tâm trạng rối bới liền bình tĩnh lại, giọng điệu cô cũng thoải mái hơn, nói với Phương Nhu: “Chị dâu, nếu không em đi tìm anh Dĩ Nam một chút? ah ấy tưng đi bộ đội, có lẽ đã tiếp xúc ít nhiều với những vụ án mứu sát rồi, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm hơn chúng ta.”
Phương Nhu đang nức nở không ngừng, vươn tay lau nước mắt. sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cũng được.”
Dừng một lúc, Phương Nhu lại hỏi: “Vậy thì, Thanh Xuân, em định lúc nào đi tìm anh Dĩ Nam?”
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại ra, nhìn thời gian trên đó, lên tiếng: “Hôm nay.”
Nói xong, cô liền cẩn thật từng chút một gấp chiếc phong thư của Tống Thừa, nhét vào trong túi áo: “Hôm nay anh Dĩ Nam ở trong thôn Bắc Sơn, công ty có xây dựng mộ khu du lịch ở bên đó, anh đang đi khảo nghiệm, không biết lúc nào mới trở về, trời hôm nay còn sớm, em trực tiếp lái xe đi tìm anh ấy.”
Nói xong, Tống Thanh Xuân dặn dò với quản gia ở dưới lầu một tiếng: “Chuẩn bị xe.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Quản gia đáp lại một câu, liền đi đến bên ngăn kéo, lấy chìa khóa xe ra.
“Lấy xe của tôi đi, chiếc xe kia còn chưa có giấy tờ, không ra khỏi thành phố được.” Phương Nhu đã ngừng khóc, giơ hai tay lên, xoa hết nước mắt trên khóe mắt, hít mũi sâu một hơi, mới mở miệng, giọng nói cô còn chút buồn: “Chị đi lấy chìa khóa xe cho em.”
Phương Nhu nói xong, liền đi về phía phòng ngủ của mình, lúc đi đến đầu bậc thang, Phương Nhu còn chỉ đống cháo trên cửa ra vào cho quản gia: “Giọn dẹp chỗ kia một chút.”
____
Thật ra kế hoạch vốn là, hôm nay Tống Thanh Xuân tìm Tần Dĩ Nam tỏ tình, nhưng vì chưa có đủ can đảm, phải hủy bỏ kế hoạch.
Lúc cô đag lái xe, chạy trên đường cao tốc đi Bắc Sơn, cô mới nghĩ đến, đúng là không thay đổi kế hoạch, hôm nay cô vẫn đi tìm Dĩ Nam, nhưng không phải để tỏ tình, mà vì chuyện quan trọng hơn.
____
Vì Tô Chi Niệm bị thương ở đầu, nên đã một tuần liên tục không đi công ty Tống Thị.
Hủy mội kế hoạch sáng chủ nhật, Tô Chi Niệm không trở về nhà, mà trực tiếp đến công ty.
Trên đường đi, anh gọi cho Trình Thanh Thông thông báo với cán bộ cao tầng công ty, mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.
Lúc anh nhận Tống Thị đến nay, vã tồn tại rất nhiều tệ nạn, một tuần anh không xuất hiện ở công ty, đã xảy ra một số vấn đề, mặc dù anh đã gọi cho phó tổng giám đốc Lâm Thông giải quyết, nhưng dù như vậy, anh vẫn mở một cuộc họp, mỗi lần tâm trạng anh không tốt liền bắt bẻ cán bộ cao tầng một lần, cả một phòng họp gặp nạn, tràn đầy tức giận, mouj người đều ủ rũ cụp đầu, không dám mở miệng chút nào.
Hội nghị mở trong bốn tiếng đồng hồ, lúc chấm, mọi người cao tầng liền ngồi phịch xuống ghế, cả đám ngồi hít thở mạnh.
Mà ngay cả người ở cùng Tô Chi Niệm nhiều năm, Trình Thanh Tông đã ứng phó với tính tình của anh một cách thành thạo, lúc đi theo cũng phải chú ý cẩn thận hơn rất nhiều