Tống Thanh Xuân bị phát hiện của chính mình làm cho kinh ngạc một phen, sau đó vội vội vàng vàng cầm bức thư lên bàn,bật đèn bàn, cẩn thận nhìn lại lần nữa, phát hiện, thật sự không phải là ảo giác.
Bức thư này, chữ “Thanh Xuân” xuất hiện tổng cộng 18 lần, tất cả đều viết đúng!
Tống Thanh Xuân tiện tay rút một quyển vở từ trên giá sách, mở trang thứ nhất ra, so sánh ba chữ “Tống Thanh Xuân” cùng chữ “Thanh Xuân” trong bức thư.
Càng so sánh, Tống Thanh Xuân càng kinh ngạc.
Bởi vì nét chữ rất giống, cho nên cô không hề phát hiện, nếu không phải vừa rồi cô vô ý nhìn thấy hai chữ Thanh Xuân khác thường thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không cầm di thư đi so sánh với chữ Tống Thừa viết.
Tống Thanh Xuân khẳng định chắc chắn, bức di thư này không phải Tống Thừa viết!
Nói cách khác, Tống Thừa không viết di thư? Vậy bức di thư này là giả mạo? Bởi vậy Tống Thừa chết…
Tống Thanh Xuân rùng mình một cái, rồi mới chậm rãi tiếp tục suy đoán trong đầu… hoàn toàn không phải tự sát?
Không phải tự sát, vậy thì đó chính là bị giết?
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, bưng kín miệng mình.
Cả người cô rơi vào trong hỗn loạn, qua chừng năm phút , trên mặt mới dâng lên một tầng nước mắt.
Rốt cuộc là ai giết Tống Thừa?
Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đó, cho dù đã chôn cất Tống Thừa gần năm tháng, cô tuyệt đối sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho Tống Thừa!
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền cầm di thư, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, cô vừa mới chuẩn bị đẩy cửa phòng ngủ của Tống Mạnh Hoa ra thì giọng nói mềm mại của Phương Nhu truyền tới: “Thanh xuân, sao em lại vội vã như vậy?”
Tống Thanh Xuân quay đầu, thấy Phương Nhu đang bưng chén sứ chầm chậm đi tới, mím mím môi, đợi cô đến gần, d/đ/l'q;d mới đưa bức di thư tới trước mặt cô, chỉ vào tên của mình, nói: “Chị dâu, chị xem, chữ Thanh này là chính xác, đúng không?”
“Đúng vậy nha.” Phương Nhu nghiêng đầu liếc mắt nhìn, sau đó giương mắt lên, có chút không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Tống Thanh Xuân trầm mặc chốc lát, giọng điệu không yên nói: “Nhưng mà, trước giờ anh trai em viết tên em chưa bao giờ đúng!”
Phương Nhu ngơ ngác nhìn Tống Thanh Xuân thật lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, giống như cô đã hiểu hàm ý trong lời nói của Tống Thanh Xuân vậy, chén sứ trong tay chợt rơi trên mặt đất.
Sắc mặt cô tái nhợt trong nháy mắt, không dám tin mở miệng, hỏi: “Ý của em là? Anh em không phải tự sát?”
Tống Thanh Xuân dùng sức gật đầu một cái.
“Anh ấy tự sát, vậy anh ấy bị ai giết?” Cảm xúc của Phương Nhu đột nhiên trở nên kích động, nước mắt của cô giống như d/đ'l;q'd sợi trân châu bị đứt đoạn, hết viên này đến viên khác, nhanh chóng lăn xuống: “Rốt cuộc là ai, ai lại trăm phương ngàn kế muốn hại anh ấy! Chuyện này không thể cứ để như vậy, chúng ta phải đi nói cho ba biết!”
Nói xong, Phương Nhu liền đưa tay ra đẩy cửa, nhưng mới vừa đụng phải tay vịn, dường như cô chợt nhớ đến chuyện gì đó, dừng lại: “Thanh xuân, thân thể của ba vẫn chưa khoẻ, nếu ông ấy biết chuyện này. . . . . .”
Tống Thanh Xuân như tỉnh lại từ trong mộng, đúng vậy, Tống Mạnh Hoa sẽ không chịu nổi bất kỳ đả kích nào. . . . . .
“Thanh xuân, em nói chúng ta nên làm gì?” Phương Nhu mặt bất lực hỏi.
Đúng vậy, bọn họ nên làm gì? Nhà họ Tống chỉ có hai người phụ nữ là cô và chị dâu. . . . . . Tống Thanh Xuân cũng trở nên bất lực, cô nghĩ trong chốc lát, sau đó liền nghĩ đến. . . . . .