Tô Chi Niệm theo bản năng nhíu mi tâm lại, thính giác nhạy cảm nên anh đặt toàn bộ lực chú ý ở bên tai, sau đó phát hiện bên cô dường như ngoại trừ tiếng gió ra thì không có tiếng nào khác, có chút yên lặng kỳ dị.
Trong lòng anh dấy lên một dự cảm xấu, không đợi Tống Thanh Xuân trả lời câu hỏi vừa rồi của mình thì đã mở miệng lên tiếng: “Hiện giờ cô đang ở đâu?”
Lúc Tô Chi Niệm hỏi câu “Cô đang ở bên ngoài?”, trong lòng Tống Thanh Xuân liền hồi hộp đến ngừng đập, cô tự tạo cho mình một dũng khí thật lớn vừa định ngoan ngoãn nhận sai thì lại nghe thấy Tô Chi Niệm “chất vấn”, hô hấp của cô chợt ngừng lại, đầu ngón tay run lên, suýt chút nữa điện thoại cũng rơi xuống đất, không nghĩ ra lý do thoái thác, dưới tình thế cấp bách cô lại gọi tên anh: “Ngài Tô... tôi...”
Tiếng “Ngài Tô” thứ nhất tốc độ có chút nhanh, cộng thêm lực chú ý của Tô Chi Niệm đều đặt ở trên tiếng gió, cho nên không nhận ra giọng nói khác thường của cô, lúc này cô khẩn trương, âm điệu lớn hơn rất nhiều, giọng nói ấm áp đầy giọng mũi.
Trái tim Tô Chi Niệm chợt căng lên, cô đang khóc?
Điều này nói rõ, cô tỏ tình không thành công?
Đáy lòng anh tức khắc trở nên vui mừng lại đau đớn, khiến trái tim mềm mại của anh khuấy động đến máu thịt be bét.
Tô Chi Niệm cắt ngang lời cô lần nữa, mở miệng lại hỏi vấn đề vừa rồi: “Tôi hỏi cô đang ở đâu?”
Có lẽ bởi vì quá mức lo lắng cho cô, tốc độ nói của anh có chút nghiêm khắc.
Ngày thường anh làm cho người ta có một loại cảm giác đè nén, cho nên bởi vậy mới khiến Tống Thanh Xuân vốn vì về muộn mà chột dạ trong lòng càng thêm e ngại, cô cắn môi, theo bản năng thốt ra lời xin lỗi: “Tôi không...” diễnđànlequydon
“Nói cho tôi biết trước, cô đang ở đâu?” Có thể bởi vì hỏi hai lần vẫn không hỏi ra được kết quả, ngữ điệu của anh trở nên cấp bách.
Tống Thanh Xuân sợ tới mức lập tức im lặng, dừng một giây rồi ngoan ngoãn trả lời: “Tôi ở trong núi thành Bắc...”
Trong núi thành Bắc? Không phải nói đi tỏ tình với Tần Dĩ Nam sao? Sao lại chạy tới nơi đấy?
Tô Chi Niệm nhăn mày càng chặt hơn, đầu óc của anh nhanh chóng chuyển động, sau đó nhớ đến trong bữa tiệc lúc trước, nghe nói gần đây xí nghiệp SW muốn mở một làng du lịch ở bên đó, hỏi anh có muốn đầu tư hay không, là do một người họ Tần phụ trách, thật ra anh biết Tần Dĩ Nam là người của xí nghiệp SW, lúc ấy khi anh nghe được tin tức này cũng không nghĩ nhiều đến Tần Dĩ Nam, không ngờ lại là do anh ta phụ trách... Thì ra cô vì để tỏ tình mà chạy đi xa như vậy... Đã trễ thế như vậy mà cô vẫn không trở về, là không định trở về sao? Vậy vừa rồi cô khóc là vì cái gì? Tỏ tình thành công nên mừng quá cười ra nước mắt sao?
Tô Chi Niệm mím chặt môi, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến vừa rồi trước khi mình gọi điện cho cô còn cố ý tìm cớ nói uống nhiều quá để cô tới đón mình, không ngờ cô lại đang ở nơi xa như vậy...
Tống Thanh Xuân đợi hồi lâu cũng không thấy Tô Chi Niệm nói chuyện, cách cái điện thoại, cô lại không nhìn thấy ánh mắt của anh, cho nên trong lòng càng thêm lo lắng, nuốt xuống vài ngụm nước bọt, cô nhỏ giọng giải thích: “... Tôi muốn về nhà nhưng xe bị hư giữa đường, làm thế nào cũng không nổ máy... Hơn nữa nơi này chỉ có một mình tôi, tôi cần phải tìm người giúp tôi liên lạc với công ty xe kéo mới có thể trở về...”
Thật ra Tống Thanh Xuân thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ làm phiền Tô Chi Niệm, sở dĩ cô giải thích nhiều như vậy chẳng qua là sợ anh tức giận mà thôi.