Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 244: Chương 244: Bắt đầu từ lúc mới gặp gỡ, kết thúc ở quãng đời cuối cùng (5)




“Vì sao không thể yêu?” Đêm nay Tống Thanh Xuân giống như trong chương trình mười vạn câu hỏi vì sao, liên tục hỏi mãi không ngừng.

Tô Chi Niệm không hé răng, đây là vấn đề đầu tiên cô hỏi trong đêm nay mà anh lựa chọn im lặng không trả lời.

Khi anh nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt như mây bay gió thoảng, nhưng tay lại dùng sức nắm chặt gối ôm đặt trên ghế sofa.

Nếu không phải sự tự chủ của anh vượt qua người bình thường thì anh nghĩ, sợ là lúc này bản thân sẽ vô cùng luống cuống.

Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm yên lặng lúc lâu cũng không có ý định mở miệng, sau đó liền mấp máy môi, vươn tay cầm ly rượu Tô Chi Niệm đặt cách xa về, uống một ngụm cho trơn cổ họng rồi tìm đề tài làm dịu không khí im lặng. Nhưng đề tài này cũng vẫn xoay quanh chuyện Tô Chi Niệm và Đình Đình: “Vậy anh không thể yêu cô ấy, sao vẫn còn luôn yêu cô ấy?”lêquydon

Thật ra câu hỏ này có chút mâu thuẫn, đã không thể yêu, sao vẫn cứ luôn yêu? Nhưng Tô Chi Niệm biết trong lời này của Tống Thanh Xuân có ý thực tế, vẻ mặt anh hơi hốt hoảng, trở nên nghiêm túc, đáy mắt tối đen thâm thúy nhìn cũng có tiêu điểm.

Trước tiên anh nói một chữ “Yêu,” sau đó chầm chậm quay đầu lại đối diện với ánh mắt cô.

Ánh mắt anh trở nên nóng rực, anh nói: “Yêu cô ấy.”

“Sẽ luôn yêu cô ấy.”

Không hiểu sao trái tim Tống Thanh Xuân bắt đầu đập nhanh hơn.

Rõ ràng là anh đang trả lời câu hỏi của cô, nhưng lại khiến cô có ảo giác dường như những lời này là anh đang nói với cô.

Tống Thanh Xuân cảm giác mặt mình cũng đã bắt đầu nóng lên, cô có chút không được tự nhiên mở mắt chớp chớp. Cô nghĩ tới bản thân mình ở nhà anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh tiếp xúc với người phụ nữ nào. Cô là phóng viên phỏng vấn tin tức, có thể vì bệnh nghề nghiệp cho nên lại tò mò mở miệng: “Mặc dù tôi không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến anh không thể yêu cô ấy, nhưng anh biết rõ mình và cô ấy không có khả năng, biết rõ bản thân mình cố gắng nỗ lực là vô dụng, tội gì anh phải thế?”

“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới thử thích một người phụ nữ khác? Dù sao một đời dài như vậy, một mình yêu thầm nhớ trộm, cũng quá cô đơn rồi….”

“Tôi không ngại cô đơn, không chiếm được cô ấy tôi thà rằng cô đơn.” Tô Chi Niệm không chút do dự ngắt lời Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân hơi ngạc nhiên chậm rãi quay đầu, mở to mắt nhìn về phía anh.

Cô chỉ thuận miệng khuyên nhủ như vậy nhưng thái độ của anh lại vô cùng nghiêm túc.

Anh nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt một cái cái, lời nói của anh đặc biệt nghiêm túc: “Đối với tôi mà nói, cô ấy là người quan trọng nhất trên thế giới này.”

Cô là nguồn ấm áp anh không hẹn mà gặp, là chấp niệm phát triển không ngừng.

“Tôi không thể yêu cô ấy, nhưng mà không có khả năng hết thích cô ấy.”

“Tình yêu của tôi với cô ấy, một lần gặp gỡ, ngưng lại trọn đời.”

Rõ ràng là lời ngon tiếng ngọt, nhưng từ trong miệng Tô Chi Niệm nói ra lại không hề có cảm giác hư tình giả ý. Ngược lại khiến người ta cảm thấy rất thành kính, trong câu chữ lộ ra nồng đậm sự ngây dại thâm tình.

Đêm nay Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm làm rung động rất nhiều lần, nhưng cô không thể không thừa nhận, lúc này là lúc anh khiến cô rung động mãnh liệt nhất.

Cô tự nhận bản thân mình là người có tình cảm sâu nặng mà thế gian hiếm có, kiên trì theo đuổi Tần Dĩ Nam nhiều năm như vậy chưa từng ngừng nghỉ. So sánh với anh cô mới biết được, tình cảm sâu đậm của cô có vẻ quá yếu kém.

Trong khoảng thời gian ngắn Tống Thanh Xuân như bị mất khả năng nói chuyện, cũng không biết nên đáp lại lời Tô Chi Niệm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.