Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 243: Chương 243: Bắt đầu từ lúc mới gặp gỡ, kết thúc ở quãng đời cuối cùng (4)




“Tôi cảm thấy nếu anh thích một người thì nên nói với cô ấy, anh không nói với cô ấy làm sao cô ấy có thể biết anh thích cô ấy chứ?”

“Hơn nữa, anh nghĩ đi… Bộ dạng anh rất được, cũng rất có tiền, nhiều cô gái thích anh. Có thể người anh thích, vừa khéo cô ấy cũng thích anh, cho nên anh thật sự nên tỏ tình thử xem….”

Chuyện này không liên quan gì tới Tống Thanh Xuân, nhưng cô có chút sốt ruột. Có lẽ vì Tô Chi Niệm đã tìm cô bé này mười năm, thêm nữa cho tới bây giờ vẫn luôn kiên trì thích cô ấy không ngừng nghỉ khiến cô cảm thấy tình yêu này rất vĩ đại.

Trong đáy lòng cô thật tâm hi vọng anh và cô gái tên là “Đình Đình” kia có thể ở cùng một chỗ.truyện bên diễnđànleuqydon

“Trên thế giới này có rất nhiều tình yêu vì nhát gan mà không nói ra miệng, sau đó bỏ lỡ cả đời….”

“Trước tôi từng xem một quyển tiểu thuyết, nghe nói trong truyện là chuyện đời thực về hai người ngôi sao, là Diệp Phi Dạ viết tên ‘Mang ông xã quốc dân về nhà.’ Trong truyện nam chính và nữ chính đã thích nhau từ hồi trung học cơ sở, nhưng vì không có can đảm tỏ tình sau đó hai người gắng gượng bỏ lỡ 13 năm….”

“Cho nên anh thật sự nên để cô ấy biết anh tìm cô ấy nhiều năm như vậy, thích cô ấy nhiều năm như vậy!”

“Không có khả năng này rồi.” So với Tống Thanh Xuân kích động, Tô Chi Niệm vẫn tỏ ra rất điềm đạm lạnh nhạt.

Anh mở miệng đề-xi-ben giọng điệu thấp hơn cô nhiều, nhưng trong giọng nói bao hàm cường độ âm thanh lại rất lớn khiến trong nháy mắt Tống Thanh Xuân liền im lặng.

“Vì sao không có khả năng này?” Qua một lúc lâu sau cô mới ngạc nhiên lên tiếng hỏi vặn lại.

Sau đó cô lại muốn khích lệ anh thêm một chút, nhưng vừa mở miệng cô lại ngừng.

Vừa rồi cô chỉ lo khuyên anh mà không nghĩ tới bản thân cũng giống như anh, chẳng phải cũng thích một người nhiều năm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối chưa nói với anh ta sao?

Loại cảm giác yêu sâu đậm mà không nói nên lời cô có thể hiểu rõ nhất.

Không phải không thích mà là rất để ý, không muốn quầy rầy hạnh phúc của anh ta.

Cho nên anh giống như cô, người anh thích có hạnh phúc riêng của mình nên chỉ có thể chọn cách chôn giấu tình yêu đó.

Trong lòng Tống Thanh Xuân còn chưa đoán được hết, Tô Chi Niệm lại đã mở miệng: “… Thật ra tôi từng có ý nghĩ muốn thổ lộ với cô ấy, nhưng tôi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, giấc mộng của tôi đã vĩnh viễn khó có khả năng trở thành hiện thực rồi….”

Không thể trở thành hiện thực, đây là ý gì?

Tống Thanh Xuân nín thở, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, chờ lời nói tiếp theo của anh.

Có một số việc, trong đêm khuya không người nếm trải qua rất nhiều lần, vốn tưởng rằng nỗi đau đã trở thành thói quen, nhưng lại không nghĩ rằng khi chân chính muốn nói ra miệng, vẫn đau đến mức khiến anh có chút khó thừa nhận được.

“Tôi có thể ở cùng bất cứ người phụ nữ nào, chỉ riêng cô ấy là không được!”

Vẻ mặt Tô Chi Niệm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tràn đầy thương cảm, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên có chút buồn thảm theo đó. Anh nhìn chằm chằm rèm cửa tung bay phía trước một lúc lâu mới dùng lực mấp máy môi, tiếp tục nói: “Bởi vì tôi không thể yêu cô ấy!”

Anh nói xong một lần, rồi như đang nhắc nhở bản thân, giọng điệu vô cùng kiên định, gằn từng chữ lặp lại một lần nữa: “…. Không thể yêu cô ấy!”

Lúc anh nói xong mấy chữ này, vẻ mặt và người đều trở nên có chút đờ đẫn.

Không ai biết giờ khắc trong lòng anh đau đớn quằn quại thế nào đâu.

Không phải anh không thích mà là không thể yêu.

Giấc mộng lớn nhất của cuộc đời anh chính là có thể quang minh chính đại nói với cô một câu: Đình Đình, anh yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.