Tống Thanh Xuân cảm thấy câu kia rất hay nên nói ra, vẻ mặt của Tô Chi Niệm yên lặng nhưng lạnh lùng, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, nhưng anh lại nhớ đến cái gì, qua hồi lâu, mới nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, nói: “Là viết cho cô ấy.”
Lời nói của anh luôn luôn ít, Tống Thanh Xuân tưởng anh nói xong câu này sẽ không nói thêm gì nữa, ai ngờ anh dừng một lát, thế nhưng lại bổ sung một câu: “Đó là ước mơ của tôi.”
Anh trừng mắt nhìn, biểu tình chở nên chuyên tâm, giống như một lời thề, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Cho tới nay, tôi cũng chưa nghĩ muốn vức bỏ ước mơ đó.”
Trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm là một người lạnh nhạt vô tâm, cô quen biết anh nhiều năm như vậy, ở trên người anh. chưa bao giờ thấy anh dính dáng đến chuyện tình cảm.
Đôi khi, cô có suy nghĩ, Tô Chi Niêm có phải là người không có thất tình lục dục, giống như tiểu thuyết võ hiệp vậy, không dính khói bụi trần gian, không hiểu tình - yêu nhân gian.
Nhưng ngay lúc này, cô nghe được những lời trong đáy lòng của anh làm cho chấn động.
Rõ ràng giọng điệu của anh lạnh nhạt không có chứa bất kỳ tình cảm nào, nhưng trong lời nói, làm cho cảm thấy rất sâu nặng.
Hóa ra, không phải anh không biết tình - yêu nhân gian, mà bất kỳ ai cũng biết, nhìn anh tựa như lạnh nhạt, nhưng lại cất đấu một trái tim đầy nhiệt huyết.
Cô nhớ rõ cái đêm anh phát sốt, ôm cô nói “Em không muốn, thậm chí lòng của em cũng để hận anh, hận đến khi muốn cách xa anh”, bọn họ là quá yêu nhau, bời vì một lý do nào đó mà chia tay sao?
Cô chưa bao giờ giống như thời khắc hiện tại, hiếu kỳ chuyện tình xưa của anh, rõ ràng đã nói xong vấn đề của cô, không phát hiện ra lại hỏi tiếp vấn đề thứ hai: “... ...... .... Anh cùng cô ấy chia tay sao?”
“Chia tay?” Tô Chi Niệm khẽ đọc lại hai chữ này một lần.
Anh hi vọng anh cùng cô đã chia tay.... ...... Tuy hai chữ này làm cho người ta đau đớn, nhưng tối thiểu đã từng có được nhau, mà anh thì sao? Chưa kịp có được, lại bị bức bách phải buông tha.
Vẽ mặt Tô Chi Niệm thật bình tĩnh, nhưng lại nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, không có tiêu điểm, mà ngay cả giọng điệu, cũng chở nên hoảng hốt: “... ...... ....Chúng tôi chưa bao giờ ở cùng nhau.... .....”
“A?” Tống Thanh Xuân sửng sốt.
Chưa từng ở cùng nhau? Đây là ý gì?
Mi tâm của Tống Thanh Xuân nhíu chặt, cô chần chờ, lại đoán có khả năng: “Anh tỏ tình bị cô ấy cự tuyệt?”
Tô Chi Niệm cảm thấy hốc mắt của mình có chút chua xót, anh cúi đầu, nói: “Tôi cũng không có tỏ tình cô ấy.”
“Ý của anh là, anh tìm cô ấy mười năm, cho tới bây giờ, cô ấy cũng không biết anh thích cô ấy?”
Không tỏ tình, không ở cùng nhau, làm sao có thể hận?
Tống Thanh Xuân vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng không nghĩ ra khả năng khác được, cô chỉ có thể đem hi vọng đặt lên người Tô Chi Niệm, chờ anh công bố đáp án.
“Ừ, cô ấy không biết tôi thích cô ấy.” Tô Chi Niệm dừng một chút, còn nói: “Tôi nghĩ về sau, cô ấy cũng sẽ không biết, là tôi thích cô ấy.”
“Vì sao?” Tống Thanh Xuân hoàn toàn bị Tô Chi Niệm làm cho hôn mê.