Bên trong phòng mở máy sưởi, cô lại che mình kín mít, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán trơn bóng trắng nõn còn có mấy giọt mồ hôi, khẽ nhếch miệng thở phì phò.
Vốn định chỉ xốc chăn lên để lộ đầu cô ra, nhưng bỗng chốc Tô Chi Niệm liền nhìn đến mê mẩn.
Anh không kiềm lòng được giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, động tác của anh rất cẩn thận như đang yêu thương vật quý báu vô giá dễ vỡ nhất.
Anh chậm rãi chớp mắt, từ từ cúi đầu xuống, bờ môi mỏng xinh đẹp in dấu lên mi tâm cô.
Khi môi thịt chạm nhau, trên mặt anh đầy thương tiếc và yêu thương dịu dàng, ngay cả hơi thở toàn cơ thể anh cũng trở nên nhu tình như nước.
Môi của anh chỉ dừng lại mấy giây trên mi tâm cô, nhưng lại dài giống như cả một đời vậy, anh dồn hết sự ấm áp của mình vào đó.
Tay anh còn đặt bên tai cô, anh chăm chú nhìn vẻ mặt ngủ say của cô, tất cả các tế bào từ trên xuống dưới như đang nói với cô tình cảm ẩn giấu trong lòng anh nhiều năm qua. Qua một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của cô, trầm giọng nói: “Ngủ ngon.”
Trong lúc ngủ mơ màng, không biết nghe được hay không nhưng khóe môi cơ hơi cong lên.
---
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, ánh mặt trời rực rỡ long lanh xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên trên giường xinh xắn.
Co cảm giác như vừa trải qua giấc mộng đẹp, ngủ dậy cả người Tống Thanh Xuân thong thả lười biếng. Cô trốn trong chăn ấm áp hơi duỗi người, sau đó chân không cẩn thận đá phải vật cứng, cô sửng sốt một chút nghiêng đầu thì nhìn thấy hình ảnh kinh diễm trong ngày.
Người đàn ông tinh xảo như bức vẽ, vẫn đang nhắm mắt ngủ say.
Cả khuôn mặt anh đều tắm dưới ánh nắng mặt trời, lông mi dày và dài tạo ra bóng râm mờ dưới hốc mắt, môi mỏng nhếch lên tạo độ cong, da thịt trơn bóng nhẵn nhụi, như đang trải qua giai đoạn chế tác cuối cùng, không tìm thấy khuyết điểm gì.
Anh như vậy yên tĩnh hờ hững mà đẹp mắt khiến Tống Thanh Xuân có cảm giác khẩn trương hít thở không thông.
Đây là một khuôn mặt tả sao nhỉ, mặc dù cô đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng bất kể ở thời khắc lơ đãng nào đấy, vẫn khiến cô không nhịn được cảm thán!
Ngay cả cô cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, quan sát khuôn mặt của anh, soi mói tật xấu của anh rồi.
Mặc dù cô không tình nguyện nhưng cô không thừa nhận cũng không được, dùng hết tất cả sự xét nét đời mình,thì từ đầu tới cuối vẫn không tìm được nửa phần khuyết điểm từ trên khuôn mặt này của anh.
Khuôn mặt anh quả thực hoàn mỹ giống như chỉ tồn tại trong thần thoại.
Tống Thanh Xuân ngắm nhìn, bắt đầu có chút hoảng hốt tinh thần, cô cảm thấy hình ảnh trước mắt rất không chân thật, giống như bản thân đang mơ giấc mơ hư ảo.
Cô không kiềm lòng được giơ tay lên chạm vào khuôn mặt người đàn ông, cảm xúc ấm áp khiến trái tim cô bỗng nhiên đập lỡ mất một nhịp.
Cô vội rút ngón tay về, nhìn chằm chằm vẻ mặt chói mắt lúc ngủ của anh, không nhịn được bĩu môi.
Tô biến thái rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lớn lên sao có thể lại xinh đẹp hơn cả phụ nữ thế chứ?
Rõ ràng Tô biến thái không nên gọi là Tô Chi Niệm, dứt khoát đổi tên gọi Tô mỹ nhân luôn đi!
Không ít lần Tống Thanh Xuân đặt biệt danh cho Tô Chi Niệm để châm chọc anh, nhưng hôm nay cô không rõ vì sao, sau khi bản thân cứ theo lẽ thường làm như vậy, đáy lòng lại lờ mờ có chút không thoải mái.
Cô cau mày nghiêng đầu nhìn anh, âm thầm lặp lại từ vừa rồi mấy lần, sau đó mới phát hiện vấn đề là nằm ở trên ba chữ “Tô biến thái” kia.