Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 247: Chương 247: Bắt đầu từ lúc mới gặp gỡ, kết thúc ở quãng đời cuối cùng! (8)




“Tô Chi Niệm, anh vào phòng ngủ ngủ đi.”

Động tác đang sửa sang lại chăn nệm của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, anh đưa lưng về phía cô, sức lực nắm chăn trong tay gia tăng rất nhiều.

Bên trong phòng vô cùng an tĩnh, anh cho rằng bản thân mình vừa mới nghe nhầm, giữ vững trạng thái khom người một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, tiếp tục sửa sang chăn đệm.

Mặc dù đáy lòng Tống Thanh Xuân không có bất kỳ khác tạp niệm gì, cô chỉ là đơn thuần muốn để Tô Chi Niệm nghỉ ngơi thật tốt trên chiếc giường thượng hạng, nhưng vào lúc cô nói xong câu nói đó, nhịp tim vẫn bắt đầu tăng tốc kịch liệt.

Cô theo dõi bóng lưng không có bất kỳ phản ứng nào của anh một hồi, lại một lần nữa mở miệng, cho dù anh đưa lưng về phía cô, mặt của cô vẫn bắt đầu nóng lên biến đỏ theo lời của mình: “Tô Chi Niệm, d;đ'l'q;d anh ngủ trên ghế sô - pha, hãy vào phòng ngủ ngủ đi. . . . . . Ban ngày anh còn phải lái xe. . . . . . Lên giường ngủ sẽ khá hơn một chút. . . . . .”

Khi Tống Thanh Xuân nói xong những lời cuối cùng, cảm thấy gương mặt của mình nóng lên như bắt lửa, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, cô lặng lẽ nhìn Tô Chi Niệm giống như pho tượng, bóng dáng không nhúc nhích, tay dùng sức nắm quả đấm một cái, sau đó cắn cắn môi dưới, giống như là đã quyết tâm quyết định cái gì đó, trực tiếp ngậm miệng lại, d.đ/l'q;d đi lên trước, cuốn cuốn chăn đệm và gối đầu mà Tô Chi Niệm vừa mới sửa sang lại, nhìn cũng chưa từng nhìn anh một cái, liền vội vã ôm sát qua bên cạnh anh, đi vào phòng ngủ.

Tống Thanh Xuân nhét chăn và gối đầu của Tô Chi Niệm vào một bên giường, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn của mình, cô nhốt đầu vào trong chăn thật chặt, sau đó núp trong chăn tối đen như mực, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má đang thiêu đốt lợi hại, mới dám hít thở từng chút một.

Qua một hồi lâu, Tống Thanh Xuân mới nghe tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô lập tức nín thở.

Mặc dù cách một tầng chăn đệm, Tống Thanh Xuân vẫn có thể cảm thấy tầm mắt Tô Chi Niệm đang nhìn mình, toàn thân cô chôn trong chăn buộc thật chặt, cứng rắn máy móc như thi thể vậy.

Tô Chi Niệm đứng ở cửa một lát, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng, anh càng đến gần, thân thể Tống Thanh Xuân càng cứng ngắc, cô cảm thấy dòng máu toàn thân mình gần như đã đông cứng lại rồi.

Bên tai của cô, là động tĩnh xột xột xoạt xoạt sửa sang lại chăn nệm của Tô Chi Niệm, chỉ là ngắn ngủn một phút mà Tống Thanh Xuân lại cảm thấy dài như một thế kỷ, sau đó cả phòng ngủ đều trở nên cực kỳ im ắng yên tĩnh, nàng căng thẳng đến nỗi tay cũng nắm chặt dưới người ga giường, không biết qua bao nhiêu lâu, đột nhiên người đàn ông lại có phản ứng, Tống Thanh Xuân vẫn chưa nhận thấy được anh đang nói gì, làm gì, bên cạnh giường đã lún xuống.

Tống Thanh Xuân không kiềm chế được sợ run cả người, nhắm mí mắt, theo bản năng càng thêm dùng sức hít thở.

Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, yên lặng đến nỗi Tống Thanh Xuân có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập có lực của Tô Chi Niệm, mùi thơm đặc biệt nhẹ nhàng trên người đàn ông, chưa bao giờ quấn chặt chăn đệm bên cạnh, thỉnh thoảng chui vào trong hơi thở của cô.

Mùi thơm này rất dễ chịu, bên trong lành lạnh xen lẫn một chút yên tĩnh, cảm xúc căng thẳng của Tống Thanh Xuân dần dần buông lỏng xuống, mỏi mệt, bối rối cũng từ từ đột kích, hô hấp lúc liền lúc đứt lúc đâu của cô trở nên chầm chậm kéo dài.

Tô Chi Niệm vẫn rất an tĩnh nằm bên cạnh, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo chăn cô vẫn trùm trên đầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.