Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 246: Chương 246: Bắt đầu từ lúc mới gặp gỡ, kết thúc ở quãng đời cuối cùng(7)




Nghe giọng điệu gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam của cô rất nóng nảy, là muốn tìm Tần Dĩ Nam giúp một tay sao?

Chỉ có điều thật là đáng tiếc. . . . . . sợ rằng cả đời này Tần Dĩ Nam sẽ không biết, ở lúc cô ấy cần anh ta nhất đã gọi điện thoại tới cho anh ta.

Bây giờ, dáng vẻ của Tống Thanh Xuân sẽ như thế nào? Đau lòng? Khóc thút thít? Khổ sở? Tuyệt vọng? Sụp đổ?

Khoé môi Đường Noãn bỗng dưng nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh như băng.

Đây là những gì cô ấy cần phải nhận, cô ta đã thề, lúc trước vì cô mà cô ta đã trải qua bao nhiêu khổ sở, bây giờ cô ta đều sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần!

-

Đêm đó, không đơn thuần là thay đổi quan hệ của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, mà còn thay đổi cả quan hệ của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam.

Cho đến thật lâu về sau, Tần Dĩ Nam mới biết, thì ra mất đi một người, là một việc rất dễ dàng, có lúc, chỉ cần một trùng hợp nho nhỏ.

-

Không biết hai người đã lẳng lặng ngồi ở đây bao lâu, Tô Chi Niệm giật giật thân thể, Tống Thanh Xuân cũng theo đó mà phục hồi tinh thần lại.

Cô thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh lại, vì để áp chế rung động dưới đáy lòng do anh mang đến, cô bưng ly rượu lên, lúc uống được một nửa, Tô Chi Niệm tiếp tục ngăn cản cô, tiện d/đ'l'q;d thể còn đưa cho cô một ly nước: “Đừng uống quá nhiều rượu, trời cũng sắp sáng rồi, uống chút nước, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Tống Thanh Xuân quay đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện chân trời thật sự đã có chút sáng lên.

Cô nghe lời uống hai hớp nước liền đứng lên, khi vừa mới chuẩn bị cất bước đi về phía phòng ngủ, anh đột nhiên gọi tên cô: “Thanh Xuân.”

Tống Thanh Xuân nghi ngờ quay đầu, “Hả?” Một tiếng.

Tô Chi Niệm đứng lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, dừng lại chốc lát, mới mở miệng nói: “Chuyện của Tống Thừa, cô đừng quá khổ sở, tôi sẽ nghĩ cách điều tra chuyện này.”

Tống Thanh Xuân thật không ngờ Tô Chi Niệm gọi mình lại là để nói chuyện này.

Cả người cô sững sờ tại chỗ giống như bị người ta điểm huyệt đạo vậy.

Từ trước đến nay, quan hệ giữa cô và Tô Chi Niệm chưa tính là rất gần gũi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới, anh sẽ mở miệng nói giúp một tay.

“Đi ngủ thôi.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt nói ba chữ, liền xoay người sửa sang lại chăn đệm có chút hỗn loạn trên ghế sô – pha.

Tống Thanh Xuân đứng tại chỗ không động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang bận rộn của Tô Chi Niệm, có phần trở nên dao động.

Lúc trước, bởi vì chuyện say rượu mà ép buộc cô đã để lại khúc mắc rất sâu trong lòng cô.

Mặc kệ giữa anh và cô đã từng có thời gian tốt đẹp bao nhiêu, nhưng từ lúc này trở đi, gần như đã bị cô lật đổ không chút do dự rồi.

Thay vì nói cô chán ghét anh, không bằng nói từ đầu đến cuối cô vẫn không có dũng khí đối mặt với chuyện đêm đó, cô cảm thấy chỉ cần mình không nhìn thấy anh thì xem như chuyện đó chưa từng xảy ra.

Cho nên tự đáy lòng cô, mặc kệ là năm năm trước mỗi người đi một ngả, hay là năm năm sau ký kết thoả thuận, cô vẫn luôn từ chối bản thân mình đi tìm hiểu anh.

Cho đến tối nay, anh và cô nói chuyện trắng đêm thì cô mới phát hiện, cô nhìn thấy một Tô Chi Niệm cao ngạo lạnh lùng, cô cho rằng một Tô Chi Niệm máu lạnh vô tình, đều không phải là con người thật sự của Tô Chi Niệm.

Tinh tế suy nghĩ một chút, thật ra thì anh hoàn toàn không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô, chỉ là những năm gần đây, bởi vì chuyện đó mà cô vẫn luôn mang theo suy nghĩ cá nhân để đối xử với anh.

Hơn nữa, năm năm sau gặp lại, anh đã giúp cô không ít việc . . . . . .

Trong hai tháng ở cùng nhau, đã xảy ra đủ mọi loại chuyện, khi những hình ảnh lần lượt lướt qua đầu Tống Thanh Xuân, lướt đến cuối cùng, cô nhìn thấy chiếc sô – pha chỉ dài một thước, nghĩ tới dáng người 1m8 của anh nằm ngủ trên đó, cô kiềm lòng không đậu bật thốt lên nói: “Tô Chi Niệm, anh vào phòng ngủ ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.