Mặc dù cô biết, có người bí mật bảo vệ mình ở phía sau, nhưng là.... ..... Vạn nhất bảo hộ không kịp, cô bỏ mạng làm sao bây giờ? Bây giờ cô đã biết nguy hiểm, như thế nào cũng phải nghĩ cách phòng bị nguy hiểm.... .....
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy biện pháp tốt nhất là tìm người đưa mình tới cửa nhà Tô Chi Niệm.
Tết âm lịch, trong nhà không có xe, xe taxi, cần đi đoạn đường ngắn, cũng đủ người ta hành hung rồi, thân thể Tống Mạnh không tốt, không thể lái xe, chị dâu là phụ nữ, khi gặp nguy hiểm cũng không thể giúp đỡ được, Tần Dĩ Nam.... ........ Anh ta là người tốt nhất, nhưng mà, cô không biết bắt đầu khi nào, không muốn làm phiền anh ta.... ...... .......
Về phần bạn bè khác, cô không muốn cho họ biết, cô đang ở biệt thự của Tô Chi Niệm, gây chuyện không tốt có thể truyền một ít tin đồn ra ngoài, đến lúc đó truyền đến tai Tống Mạnh, không chừng làm anh ta tức giận.
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại tìm người, cô mở danh bạ nghiên cứu vài lần, cuối cùng cô xem đến tên, cảm thấy người này an toàn nhất, đó là Tô Chi Niệm.
Hơn hai tháng nay, anh ấy đã giúp cô rất nhiều, nhưng mỗi lần đều do anh ấy chủ động, hiện tại đổi lại đến cô chủ động.... ...... Đáy lòng của Tống Thanh Xuân rất khẩn trương, nhưng cô nghĩ đến trước tết âm lịch, thái độ anh đối với cô rất tốt, vì thế liền lấy dũng khí, gửi cho Tô Chi Niệm một tin nhắn: “Anh ở đâu?”
Tống Thanh Xuân gửi tin nhắn, cảm thấy nhắn ba chữ rất khô khan, liền thêm biểu cảm “Đáng thương”, sau đó cô mới phát hiện, đáy lòng mình vô cùng căng thẳng.
Cô cầm điện thoại, ở trong phòng ngủ không ngừng đi tới đi lui, ước chừng ba phút, Tô Chi Niệm gửi tin nhắn đến, chỉ có một đấu chấm hỏi.
“Cái kia”, Tống Thanh Xuân gửi trước hai chữ, sau đó gửi một hàng dấu chấm lửng, cuối cùng cắt chủ đề: “Tôi có chuyện muốn làm phiền anh.... ...”
Trên màn hình điện thoại biểu hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn”, một lát sau, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc là sao, trừ bỏ dấu chấm hỏi, sao không có cái gì hết? Tống Thanh Xuân oán thầm trong lòng, vẻ mặt phá lệ lấy lòng, ngay cảm gõ bàn phím cũng có vẽ dịu dàng: “Anh nói trước đi, hiện tại anh có rảnh không?”
Chẳng lẽ Tô biến thái không gửi tin nhắn? Nửa ngày rồi mà không có một tin nhắn?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ đến đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn màn hình điện thoại, xuất hiện ba chữ “Tô biến thái”
Mỗi lần cô gửi tin nhắn cho anh, anh đều gọi lại cho cô.... ...... .... Chẳng lẽ đúng như cô nghĩ, gõ bàn phím chậm? Tay bị tật? Tô tay tàn.... .....
Tống Thanh Xuân vừa nói thầm trong lòng, vừa nhận điện thoại, giọng điệu muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng “Uy” một tiếng.
Bên kia điện thoại, giọng điệu của Tô Chi Niệm rất bình thản, không mang một tia tình cảm gì “Ừ” một tiếng, không muốn vòng quanh cùng cô, liền gọn gàng dứt khoát hỏi: “Làm phiền tôi chuyện gì?”