Tống Thanh Xuân nói xong mới phát hiện lòng bàn tay cầm di động thế mà căng thẳng đầy mồ hôi. Cô đổi tay cầm điện thoại, còn tay kia thì lau lên quần áo, sau đó mới ý thức được bản thân mình vừa nãy nói quá khô khan, đang chuẩn bị mở miệng giải thích một chút với Tô Chi Niệm vì sao nhờ anh đến đón mình, kết quả cô còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Tô Chi Niệm là gần đây cô hay gặp nguy hiểm, trong điện thoại đã truyền tới giọng nói vô cùng nhẹ nhàng của anh: “Cô đang ở đâu?”
Tống Thanh Xuân theo bản năng trả lời: “Tôi ở nhà.”
“Ừm….” Chắc Tô Chi Niệm đang lái xe, trả lời có chút không chuyên tâm, trong điện thoại thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng còi xe chói tai, sau một lúc lâu anh lại nói thêm câu “Đã biết,” rồi cúp máy.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng tút tút trong điện thoại sững sờ hồi lâu, mới nhớ ra là điện thoại đã bị ngắt, cô chớp mắt có chút không thể tin nổi lấy lại tinh thần.
Vì sao ngay cả nguyên nhân cô bảo đi đón cô Tô biến thái cũng không hỏi, mà cứ như vậy thẳng thắn dứt khoát sảng khoái đồng ý?
Từ lúc nào anh ta bắt đầu trở nên hiểu chuyện như vậy?
Hình như là từ khi anh đi đón cô ở phía bắc ngoại ô thành phố, sau đó bọn họ nói chuyện trắng đêm, anh liền bắt đầu có chút thay đổi. Cũng là đêm hôm đó, cô biết mặc dù bề ngoài anh đối xử rất lạnh lùng với cô nhưng trong lòng lại quan tâm cô….. Chỉ là… Vì sao Tô Chi Niệm đối xử tốt với cô?
Cô từng hận anh thấu xương, nói những lời tàn nhẫn nhất trên thế giới này cho anh nghe, còn xua đuổi anh ra khỏi nhà cô, vậy vì sao anh lại đối xử tốt với cô?
Tống Thanh Xuân suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được câu giải thích hợp lý, cô lúc lắc đầu, muốn vứt những vấn đề này ra khỏi đầu, sau đó liền nhíu nhẹ mi tâm, sao vừa rồi cô lại gọi anh là Tô biến thái rồi? Còn trên điện thoại lưu tên anh cũng là Tô biến thái….
Hai tay Tống Thanh Xuân cầm di động ngồi trên giường, cắn môi dưới vừa suy nghĩ vừa ấn nút chỉnh sửa, sau đó xóa sạch ba chữ “Tô biến thái” kia thay vào đó là một tên khác “Tô nghiện sạch sẽ.”
Tống Thanh Xuân nhìn một lát, cảm thấy “Tô tay tàn” hay lại đổi thành “Tô tay tàn,” nhưng lại cảm thấy “Tô máu lạnh” hay hơn, cô vỗ vỗ má, lại thay đổi thành “Tô trầm lặng,” cô lắc đầu, trên màn hình lại đổi thành ba chữ “Tô ghi chép,” nhưng mà “Tô văn nghệ” cũng không tồi, còn “Tô kỹ thuật,” “Tô toàn năng,” “Tô nổi tiếng,” “Tô lừa đảo,” “Tô một đồng,” “Tô mỹ nhân.”……….
Những tên này đều hay, nên dùng tên nào đây?
Tống Thanh Xuân gặm bút, do dự lúc lâu cũng ra quyết định, thừa dịp Tô Chi Niệm chưa tới, cô nằm sấp trên bàn sách dùng bút viết từng tên trong những tên này ra một tờ giấy, sau đó lần lượt gấp những từ giấy thành những miếng nhỏ đặt trên bàn, dùng tay cào loạn lên. Lúc cô đang chuẩn bị rút thăm quyết định, di động chợt vang lên.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, dĩ nhiên là Tô Chi Niệm gọi tới, cô vội đổi động tác chuẩn bị rút thăm thành nghe điện thoại, cô còn chưa “A lô” giọng Tô Chi Niệm đã không lạnh không nhạt từ bên kia điện thoại truyền vào trong tai: “Tới rồi.”
“Tôi lập tức xuống ngay.” Tống Thanh Xuân cúp máy, chân tay luống cuống cầm túi xách và áo khoác của mình, rồi đi ra cửa phòng ngủ, vừa chạy đến cửa cầu thang cô lại quay ngược về.